» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 11301
Đến cuối buổi tập luyện, tôi vẫn không trở thành hình mẫu nào cả. Haymitch bắt đầu uống rượu, chẳng còn chút dấu vết của sự hóm hỉnh, và sự cáu kỉnh đã len lỏi trong giọng nói ông ấy. “Ta từ bỏ, cháu yêu ạ. Chỉ cần trả lời các câu hỏi và cố gắng đừng để cho khán giả thấy cháu công khai khinh thường bọn họ thế nào.”
Tối đó tôi ăn tối trong phòng mình, yêu cầu một lượng lớn các món ngon, ăn đến phát bệnh, sau đó xả hết những tức giận của mình với Haymitch, với Trò chơi sinh tử, và tất cả những người sống ở Capitol bằng cách đập vỡ hết đĩa ở trong phòng. Khi cô gái tóc đỏ bước vào để dọn giường tôi, cô ấy trợn tròn mắt trước đống lộn xộn. “Cứ để đó đi!” tôi hét lên với cô ấy. “Cứ để nguyên như thế!”
Tôi cũng ghét cô ấy, đôi mắt trách cứ và thấu hiểu của cô ấy đang gọi tôi là một kẻ hèn nhát, một ác quỷ, một con thú cưng của Capitol, bây giờ và sau này cũng thế. Đối với cô ấy, công lý cuối cùng cũng được thực thi. Ít ra cái chết của tôi cũng giúp đền bù được phần nào cái chết của chàng trai trong rừng.
Nhưng thay vì biến khỏi phòng, cô gái đóng cánh cửa phía sau lưng lại và đi vào phòng tắm. Cô ấy quay lại với một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt tôi rồi lau sạch máu trên vết thương ở tay do bị một chiếc đĩa vỡ cứa vào. Tại sao cô ấy lại làm việc này? Tại sao tôi lại để cô ấy làm vậy?
“Đáng lẽ em nên cố gắng cứu hai người,” tôi thì thào.
Cô ấy lắc đầu. Có phải điều đó có nghĩa rằng chúng tôi đã đúng khi không làm gì không? Rằng cô ấy đã tha thứ cho tôi?
“Không, điều đó là sai,” tôi nói tiếp.
Cô ấy đập nhẹ ngón tay lên môi mình rồi chỉ vào ngực tôi. Tôi nghĩ ý cô ấy là tôi cũng sẽ kết thúc bằng việc trở thành một Avox. Có lẽ vậy. Một Avox hoặc chết.
Tôi dành cả giờ sau đó giúp cô gái tóc đỏ dọn dẹp căn phòng. Khi tất cả rác được đem vứt đi và thức ăn được dọn sạch, cô ấy trải lại giường cho tôi. Tôi cuộn tròn trong chăn như đứa trẻ năm tuổi và để cô ấy giúp tôi nằm xuống. Sau đó cô ấy rời đi. Tôi muốn cô ấy ở lại cho đến khi tôi ngủ. Ở đây khi tôi thức dậy. Tôi muốn sự che chở của cô gái này, mặc dù cô ấy chưa bao giờ có được sự bảo vệ của tôi.
Đến sáng, không phải cô gái đó mà là nhóm chuẩn bị của tôi dựng tôi dậy. Bài học với Effie và Haymitch đã kết thúc. Ngày hôm nay thuộc về Cinna. Anh ấy là hy vọng cuối cùng của tôi. Có lẽ anh ấy có thể làm cho tôi trở nên tuyệt vời đến mức không ai thèm quan tâm đến những gì thoát ra từ miệng tôi.
Cả nhóm làm việc với tôi đến tận chiều muộn, biến làn da tôi trở nên hồng hào, trơn mịn như sa tanh, vẽ hoa văn lên cánh tay, sơn hình ngọn lửa lên hai mươi móng tay và chân hoàn hảo của tôi. Sau đó Venia bắt đầu làm tóc cho tôi, kết những lọn tóc màu đỏ thành một kiểu tóc mà bắt đầu từ bên tai trái, quấn vòng quanh đầu rồi tết lại thành một lọn thả sang bên vai phải. Họ tẩy trắng khuôn mặt của tôi bằng các lớp phấn và trang điểm các đường nét trên khuôn mặt nổi bật lên. Đôi mắt to sẫm màu, đôi môi đỏ mọng, mi mắt sẽ phát ra một chút ánh sáng khi tôi chớp mắt. Cuối cùng họ phủ lên cơ thể tôi một loại phấn làm cho cả người tôi lấp lánh ánh vàng.
Sau đó Cinna bước vào mang theo một thứ mà tôi cho là váy của tôi, nhưng tôi không thể nhìn rõ được nó vì nó được gói lại. “Nhắm mắt lại,” anh ấy ra lệnh cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận thấy sự bóng mịn như tơ của mặt trong khi họ trượt chiếc váy xuống cơ thể trần trụi của mình, sau đó là sức nặng. Nó phải nặng đến bốn mươi pound (khoảng 18kg). Tôi phải bám chặt lấy tay Octavia khi tôi nhắm mắt xỏ vào đôi giày, vui mừng khi nhận thấy chúng tối thiểu thấp hơn hai inch (khoảng 5cm) so với đôi giày mà Effie bắt tôi tập đi. Có một vài sự điều chỉnh và tiếng sột soạt. Sau đó thì hoàn toàn im ắng.