» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:54 01/08/2013
» Lượt xem: 8857
CHƯƠNG 4
Trong một vài phút, tôi và Peeta ghi nhận hình ảnh người cố vấn của chúng tôi cố gắng đứng dậy khỏi đống nôn mửa nhầy nhụa kinh tởm của mình. Mùi chua loét của chỗ ói mửa trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc làm tôi cũng suýt nôn ra cả bữa tối của mình. Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau. Rõ ràng Haymitch không phải là lựa chọn tốt nhưng Effie Trinket nói đúng về một thứ, đó là một khi chúng tôi đã vào đấu trường thì ông ta là tất cả những gì chúng tôi có được. Như thể có thỏa thuận ngầm, Peeta và tôi mỗi người đỡ lấy một cánh tay và giúp ông ta đứng lên.
“Tôi trượt ngã ư?” Haymitch hỏi. “Mùi kinh quá.” Ông ta quệt tay lên mũi làm dính chất nôn lên mặt mình.
“Để chúng tôi đưa ông về phòng,” Peeta nói. “Lau rửa cho ông một chút.”
Chúng tôi nửa dìu nửa lôi Haymitch về toa của ông ấy. Vì chúng tôi không thể đặt ông ấy xuống tấm ga trải giường bằng vải thêu, chúng tôi lôi thẳng ông ấy vào trong bồn tắm và bật vòi hoa sen cho ông ấy. Ông ấy còn không nhận biết được gì.
“Ổn rồi,”Peeta nói với tôi. “Từ giờ mình sẽ lo phần còn lại.”
Tôi không thể không cảm thấy một chút biết ơn bởi điều cuối cùng tôi muốn làm là phải lột trần Haymitch và rửa sạch chất nôn mửa trên lông ngực ông ấy, và đưa ông ấy vào giường. Có thể Peeta đang cố gắng gây ấn tượng tốt cho ông ấy, để được ông ấy yêu thích khi Trò chơi bắt đầu. Nhưng xét theo tình trạng của ông ấy bây giờ, Haymitch sẽ không nhớ gì về điều này vào sáng hôm sau.
“Được thôi,” tôi nói. “Mình có thể nhờ một trong số những người Capitol đến giúp cậu.” Có một số người Capitol trên tàu. Nấu ăn cho chúng tôi. Chờ đợi chúng tôi. Canh gác chúng tôi. Chăm sóc chúng tôi là nhiệm vụ của họ.
“Không. Mình không cần họ,” Peeta trả lời.
Tôi gật đầu và đi về phòng mình. Tôi hiểu Peeta cảm thấy thế nào. Chính tôi cũng không thể chịu được việc nhìn thấy những người Capitol. Nhưng bắt họ phải xử lý Haymitch có thể là một cách trả thủ nho nhỏ. Nên tôi đang nghĩ xem lý do Peeta khăng khăng tự mình chăm sóc cho Haymitch là gì và đột nhiên tôi nghĩ, Đó là vì cậu ấy tốt bụng. Giống như khi cậu ấy đã rất tốt bụng cho tôi chỗ bánh mì.
Ý nghĩ đó làm tôi giật mình. Một Peeta Mellark tốt bụng đối với tôi sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với một người không tốt bụng. Những người tử tế luôn có thể tác động lên tôi và ghi lại dấu ấn trong lòng tôi. Và tôi không thể để Peeta làm vậy. Không phải ở nơi mà chúng tôi sắp đến. Nên tôi quyết định, bắt đầu từ bây giờ, sẽ hạn chế hết sức tiếp xúc với con trai ông chủ tiêm bánh.
Khi tôi trở về phòng, con tàu đang dừng lại ở một nhà ga để tiếp nhiên liệu. Tôi nhanh chóng mở cửa sổ, ném gói bánh quy mà cha Peeta cho tôi ra khỏi tàu rồi đóng sập cửa kính vào. Không thêm gì hết. Không thêm bất cứ thứ gì từ họ.
Không may, gói bánh đập xuống đất và bị bung ra ở giữa khóm hoa bồ công anh ven đường ray. Tôi chỉ nhìn hình ảnh đó một vài giây, bởi con tàu lại chuyển bánh, nhưng thế cũng quá đủ. Đủ để nhắc nhở tôi về một cây hoa bồ công anh khác ở trường nhiều năm trước…
Tôi chỉ vừa quay đi khỏi khuôn mặt thâm tím của Peeta Mellark khi tôi nhìn thấy cây bồ công anh và tôi biết rằng vẫn chưa hết hy vọng. Tôi cẩn thận nhổ nó lên và nhanh chóng về nhà. Tôi đã chộp lấy một cái xô, cầm tay Prim và tiến đến khu Meadow, và đúng vậy, nó nằm rải rác lẫn trong đám cỏ úa vàng. Sau khi thu hoạch chúng, chúng tôi rà soát dọc theo phía trong hàng rào gần một dặm cho đến khi chúng tôi lấy đầy được cái xô với lá, cọng và hoa bồ công anh. Tối đó, chúng tôi đã nhét đầy bụng mình bằng món salad bồ công anh và phần còn lại của chỗ bánh mì.
“Còn gì nữa?” Prim hỏi tôi. “Còn loại thức ăn nào chúng ta có thể kiếm được nữa?”
“Tất cả các loại,” tôi đã hứa với con bé. “Chị chỉ cần phải nhớ ra chúng.”
Mẹ tôi có một quyển sách mà bà mang theo từ cửa hiệu điều chế thuốc. Các trang sách được làm từ da thuộc đã cũ và bên trong có các hình vẽ các loại cây cỏ bằng mực. Các dòng chữ viết tay rõ nét ghi tên chúng, nơi có thể tìm thấy chúng, khi nào chúng nở hoa, các công dụng chữa bệnh của chúng. Nhưng cha tôi đã thêm vào quyển sách các bài viết. Những loại cây có thể ăn được, chứ không dùng để chữa bệnh. Bồ công anh, cây thương lục, một số loai hành dại, một số loại thông. Tôi và Prim đã thức suốt đêm nghiên cứu những trang sách đó.