» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 11304
CHƯƠNG 9
Phản bội. Đó là điều đầu tiên tôi cảm nhận được, mà điều đó lại thật lố bịch. Bởi nếu muốn có sự phản bội, thì trước hết phải có sự tin tưởng đã. Giữa Peeta và tôi. Và tin tưởng thì không phải là một phần của thỏa thuận. Chúng tôi là các cống phẩm. Nhưng cậu bé mà đã chấp nhận bị đánh để cho tôi bánh mì, người đã giúp tôi đứng vững trên xe ngựa diễu hành, người đã bao che cho tôi trong sự việc về cô gái Avox tóc đỏ, người đã nói cho Haymitch biết về khả năng săn bắn của tôi… vẫn luôn hiện diện khiến cho phần nào đó trong tôi không thể không tin tưởng cậu ấy.
Mặt khác, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng tôi có thể ngừng việc giả vờ là bạn bè. Tất nhiên, dù mối liên hệ mỏng manh mà chúng tôi đã điên rồ tạo dựng nên đó là gì đi chăng nữa thì nó cũng đã bị cắt đứt. Và cũng đã đến đúng thời điểm. Trò chơi sẽ bắt đầu trong vòng hai ngày nữa, và tin tưởng sẽ chỉ là một điểm yếu. Dù quyết định của Peeta là gì – và tôi nghi ngờ quyết định đó là để đối phó với màn trình diễn vượt trội của tôi so với cậu ấy trong kỳ huấn luyện – thì tôi cũng không nên cảm thấy gì khác ngoài việc biết ơn quyết định đó. Có lẽ cuối cùng cậu ấy đã chấp nhận sự thật là chúng tôi càng sớm thẳng thắn thừa nhận chúng tôi là kẻ thù thì càng tốt cho cả hai.
“Tốt,” tôi nói. “Vậy chương trình hôm nay như thế nào?”
“Mỗi cháu sẽ có bốn giờ với Effie để học cách đi đứng, nói năng và bốn giờ với ta để thảo luận về nội dung phỏng vấn,” Haymitch trả lời. “Cháu bắt đầu với Effie trước, Katniss.”
Tôi không thể tưởng tượng ra Effie sẽ phải dạy tôi cái gì mà kéo dài những bốn tiếng đồng hồ nhưng cô ta chắc sẽ bắt tôi học cho đến phút cuối cùng. Chúng tôi đi về phòng tôi và cô ta cho tôi mặc một chiếc váy dài và đi giày cao gót, không phải chiếc mà tôi sẽ mặc trong buổi phỏng vấn thực sự, và hướng dẫn tôi bước đi. Chiếc giày là phần đau khổ nhất. Tôi chưa từng đi giày cao gót và không thể làm quen với việc cơ bản là chỉ đi đi lại lại trên hai chiếc gót giày nhỏ xíu ở chân. Nhưng Effie vẫn chạy loanh quanh trong những đôi giày đó cả ngày, nên tôi quyết định rằng nếu cô ta có thể làm được điều đó thì tôi cũng có thể. Chiếc váy lại đặt ra một vấn đề khác. Nó cứ luôn quấn vào giày của tôi nên tất nhiên, tôi phải kéo nó lên, và sau đó Effie lại nhảy bổ vào tôi như một con diều hâu, đánh vào tay tôi và la hét, “Không kéo lên khỏi mắt cá chân!” Khi tôi cuối cùng cũng có thể hoàn thành việc đi lại, thì vẫn còn cách ngồi, tư thế – hình như tôi thường có xu hướng cúi đầu xuống – cách giao tiếp bằng mắt, cử chỉ tay, và mỉm cười. Mỉm cười chủ yếu là về việc cười nhiều hơn. Effie bắt tôi phải nói hàng trăm các cụm từ sáo rỗng bắt đầu bằng việc mỉm cười, vừa nói vừa cười, hoặc kết thúc bằng một nụ cười. Đến bữa trưa, các cơ trên mặt tôi co cứng lại do phải hoạt động quá nhiều.
“Vậy thôi, đó là những gì tốt nhất tôi có thể làm,” Effie thở dài. “Katniss, chỉ cần luôn nhớ rằng em muốn khán giả yêu thích em.”
“Và chị không nghĩ rằng họ sẽ yêu thích em, đúng không?” tôi hỏi.
“Sẽ không nếu như em cứ trừng mắt lên với họ suốt. Tại sao em không để dành điều đó khi vào đấu trường? Thay vào đó, hãy nghĩ rằng em đang ở cùng bạn bè,” Effie nói.
“Họ đang cá cược xem em có thể sống được bao lâu!” tôi bùng phát. “Họ không phải bạn em!”
“Vậy thì hãy cố gắng và giả vờ đi!” Effie bật lại. Sau đó cô ta bình tĩnh lại và tươi cười với tôi. “Nhìn nhé, giống như thế này. Tôi đang mỉm cười với em mặc dù em đang chọc tức tôi.”
“Phải, nó có vẻ như rất thuyết phục,” tôi nói. “Em đi ăn đây.” Tôi đá đôi giày cao gót ra và dậm mạnh chân đi xuống phòng ăn, kéo chiếc váy của tôi lên đến tận đùi.
Peeta và Haymitch có vẻ đang trong trạng thái rất tốt, nên tôi nghĩ phần học về nội dung sẽ là một phần cải thiện cho buổi sáng nay. Tôi không thể sai lầm hơn được nữa. Sau bữa trưa, Haymitch đưa tôi đến phòng khách, cho tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, và rồi chỉ nhăn mặt nhìn tôi một lúc lâu.