» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 11300
“Gì đây ạ?” cuối cùng tôi lên tiếng hỏi.
“Ta chỉ đang cố nghĩ xem phải làm gì với cháu,” ông ấy nói. “Chúng ta sẽ giới thiệu cháu như thế nào? Cháu sẽ xuất hiện duyên dáng? Cách biệt? Hay dữ dội? Cho đến thời điểm này thì cháu đang tỏa sáng như một ngôi sao. Cháu đã tình nguyện để cứu em gái. Cinna đã làm cho cháu gây ấn tượng khó quên. Cháu đạt điểm huấn luyện cao nhất. Mọi người đều bị kích thích trí tò mò, nhưng không ai biết cháu là ai. Ấn tượng mà cháu tạo ra ngày mai sẽ quyết định chính xác những gì ta có thể đem về cho cháu trong vấn đề nhà tài trợ,” Haymitch nói.
Đã xem các chương trình phỏng vấn cống phẩm trong suốt cuộc đời mình, tôi biết những điều ông ấy nói là sự thật. Nếu bạn thu hút được khán giả, bằng cách tỏ ra hóm hỉnh, tàn bạo hay lập dị, bạn sẽ được yêu thích.
“Phương pháp của Peeta là gì? Hay cháu không được phép hỏi?” tôi nói.
“Rất đáng yêu. Cậu bé có khiếu hài hước bẩm sinh,” Haymitch nói. “Trong khi đó, cứ khi nào mở miệng, cháu đều có vẻ trở nên cáu kỉnh hoặc thù địch.”
“Cháu không thế!” tôi cãi.
“Thôi nào. Ta không biết cháu lôi ở đâu ra cô gái tươi tắn, uyển chuyển trên chiếc xe ngựa diễu hành, nhưng ta chưa từng nhìn thấy cô gái đó trước đây hoặc từ sau đó,” Haymitch nói.
“Và bác đã cho cháu rất nhiều lý do để trở nên vui vẻ,” tôi phản công.
“Nhưng cháu không cần phải làm vui lòng ta. Ta sẽ không tài trợ cho cháu. Vì vậy, hãy giả vờ như ta là khán giả,” Haymitch nói. “Hãy làm cho ta vui vẻ đi.”
“Tốt thôi!” tôi càu nhàu. Haymitch đóng vai trò người phỏng vấn và tôi cố gắng trả lời những câu hỏi của ông ấy với phong thái quyến rũ. Nhưng tôi không thể. Tôi quá giận dữ với Haymitch về những gì ông ấy đã nói và thậm chí về cả việc tôi phải trả lời các câu hỏi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là mọi thứ thật bất công, cái Trò chơi sinh tử này. Tại sao tôi phải đi đi lại lại như những con chó được huấn luyện, cố gắng làm vui lòng những người tôi căm ghét? Cuộc phỏng vấn diễn ra càng lâu, sự giận dữ của tôi dường như thể hiện càng rõ, cho đến khi tôi, theo đúng nghĩa đen, là phun ra câu trả lời vào mặt ông ấy.
“Được rồi, đủ rồi,” ông nói. “Chúng ta phải tìm một góc độ khác. Không chỉ vì cháu luôn có thái độ thù địch, mà vì ta cũng không biết gì về cháu. Ta đã hỏi cháu năm mươi câu hỏi và ta vẫn không có được bất cứ ý tưởng nào về cuộc sống của cháu, gia đình cháu, điều làm cháu quan tâm. Họ muốn biết về cháu, Katniss.”
“Nhưng cháu không muốn họ biết. Họ đã cướp đi tương lai của cháu! Họ không thể lại có được cả những thứ cháu quan tâm trước kia!” tôi nói.
“Thế thì nói dối đi! Bịa ra chuyện gì đó đi!” Haymitch nói.
“Cháu không giỏi nói dối.”
“À, thế thì cháu tốt hơn hết là nên học thật nhanh đi. Cháu đã bắt đầu di chuyển duyên dáng như một con sên chết rồi đấy,” Haymitch nói.
Ôi. Quá đau. Ngay cả Haymitch cũng phải nhận thấy là ông đã quá cay nghiệt bởi ông ấy đã hạ giọng xuống. “Đây là một ý tưởng. Hãy thử tỏ ra khiêm tốn.”
“Khiêm tốn,” tôi lặp lại.
“Rằng cháu không thể tin được một cô gái nhỏ đến từ Đặc khu 12 có thể làm được tốt thế này. Mọi thứ còn hơn tất cả những gì cháu có thể tưởng tượng. Nói về các trang phục của Cinna. Những người ở đây tốt như thế nào. Thành phố này làm cháu kinh ngạc ra sao. Nếu cháu không muốn nói về mình, ít nhất nên ca ngợi khán giả. Chỉ cần tiếp tục quay vòng nó, được chứ. Nói liên tục một thôi một hồi luôn.”
Nhưng giờ tiếp theo thật khổ sở. Đầu tiên, rõ ràng là tôi không thể nói liên tục một thôi một hồi được. Chúng tôi cũng thử cho tôi đóng vai kẻ tự phụ, nhưng chỉ tội tôi không có vẻ kiêu ngạo. Có vẻ như tôi cũng quá “mong manh” để đóng vai dữ tợn. Tôi cũng không hóm hỉnh. Vui nhộn. Quyến rũ. Hay bí ẩn.