» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 11302
Năm nay, tóc Caesar màu xanh lơ, mí mắt và môi được đánh cùng màu. Ông ta trông quái đản nhưng vẫn không đáng sợ bằng năm ngoái khi cả người ông ta màu đỏ thẫm và trông ông ta như bị nhuốm máu tươi. Caesar kể một vài câu chuyện cười để làm nóng khán giả nhưng sau đó bắt đầu công việc chính.
Cô gái từ Đặc khu 1, trông thật khêu gợi trong chiếc váy ánh vàng xuyên thấu, bước lên trung tâm sân khấu cùng với Caesar để phỏng vấn. Bạn có thể nói rằng cố vấn của cô ấy không gặp khó khăn gì để tìm ra một hình mẫu cho cô ấy. Với mái tóc vàng mượt mà đó, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo, dáng người cao và nảy nở… trông cố ấy quyến rũ ở mọi góc độ.
Mỗi cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài ba phút. Sau đó tiếng chuông báo hiệu ngân lên và cống phẩm tiếp theo bước lên sân khấu. Tôi sẽ nói điều này vì Caesar, ông ta thực sự đã cố hết sức để làm cho các cống phẩm tỏa sáng. Trong cách dẫn dắt của mình, ông ta tỏ ra thân thiện, cố gắng làm cho một người đang hồi hộp trở nên bình tĩnh, cười lớn với câu chuyện cười dở tệ, và có thể tỏ ra mềm yếu trước một người đáng nhớ.
Tôi ngồi giống như một quý cô, theo cách mà Effie đã dạy, khi các đặc khu lần lượt được phỏng vấn. 2, 3, 4. Diễn xuất của mọi người có vẻ nổi bật lên vài hình mẫu. Cậu trai khổng lồ đến từ Đặc khu 2 là một cỗ máy giết người không thương xót. Cô gái có khuôn mặt xảo quyệt từ Đặc khu 5 thì tinh ranh và khó nắm bắt. Tôi nhận ra Cinna ngay khi anh ấy ngồi vào chỗ, nhưng ngay cả sự xuất hiện của anh ấy cũng không làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. 8, 9, 10. Cậu bé tàn tật từ Đặc khu 10 rất trầm lặng. Lòng bàn tay tôi đổ mô hôi như điên, nhưng chiếc váy đầy trang sức này không thấm mồ hôi, và chúng sẽ bị tuột ra ngay nếu tôi không cố gắng làm khô chúng. 11.
Rue, mặc chiếc váy mỏng nhẹ như tơ gắn thêm đôi cánh, lướt nhẹ nhàng đến bên Caesar. Một sự im lặng bao trùm cả đám đông trước hình ảnh cống phẩm nhỏ bé kỳ diệu này. Caesar rất ngọt ngào với cô bé, khen ngợi điểm bảy của cô bé trong kỳ huấn luyện, một điểm số xuất sắc cho một cô gái bé nhỏ. Khi ông ta hỏi điểm mạnh nhất của cô bé trong đấu trường là gì, cô bé không ngần ngại. “Cháu rất khó bị bắt,” cô bé nói với giọng rụt rè. “Và nếu họ không thể bắt được cháu, họ sẽ không thể giết cháu. Thế nên đừng tính đến cháu.”
“Ta sẽ không trong một triệu năm nữa,” Caesar khuyến khích.
Cậu trai đến từ Đặc khu 11, Thresh, cũng có làn da sẫm màu như Rue, nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó. Cậu ta là một trong những người khổng lồ, chắc cao khoảng 6 feet rưỡi (gần 2m) và to như một con bò mộng, nhưng tôi nhận ra cậu ấy đã từ chối lời mời chào gia nhập nhóm của những Cống phẩm Chuyên nghiệp. Thay vào đó, cậu ta rất cô độc, không nói chuyện với ai, tỏ ra ít hứng thú với việc huấn luyện. Mặc dù vậy, cậu ta vẫn đạt điểm mười và thật không khó để hình dung ra cậu ta đã gây ấn tượng cho các Nhà thiết lập Trò chơi thế nào. Cậu ta lờ đi những cố gắng của Caesar trong việc chọc cười và chỉ trả lời các câu hỏi bằng có hoặc không hoặc giữ im lặng.
Nếu như tôi có kích cỡ như cậu ta, tôi có thể xoay sở được với vẻ mặt sưng sỉa, thù địch và nó sẽ thật phù hợp! Tôi dám cá một nửa số nhà tài trợ ít nhất là cũng đang xem xét về trường hợp cậu ta. Nếu tôi có tiền, tôi cũng sẽ cược cho cậu ta.
Và sau đó họ gọi Katniss Everdeen