» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:52 01/08/2013
» Lượt xem: 9455
CHƯƠNG 2
Một lần, khi tôi nấp trên một cái cây, bất động chờ đợi các con thú săn đi ngang qua, tôi đã ngủ gật và bị rơi từ trên cao 10 feet xuống, đập lưng xuống đất. Nó như thể có một lực cực mạnh tống toàn bộ không khí ra khỏi phổi của tôi. Tôi nằm đó, chỉ cố gắng hít vào, thở ra, và không làm gì khác.
Đó chính xác là những gì tôi cảm nhận lúc này, cố gắng nhớ xem phải thở thế nào, không thể thốt ra lời, hoàn toàn choáng váng khi cái tên được xướng lên quay vòng vòng trong đầu tôi. Một ai đó giữ chặt lấy cánh tay tôi, một cậu trai ở Seam, và khi tôi nghĩ tôi có thể sắp sửa ngã thì cậu ta đỡ lấy tôi.
Phải có sự nhầm lẫn nào đó ở đây. Điều này không thể xảy ra được. Prim chỉ có một mẩu giấy trong số hàng nghìn chiếc thôi mà! Nguy cơ con bé bị chọn là rất nhỏ đến nỗi tôi thậm chí không buồn lo lắng về con bé. Không phải tôi đã làm mọi thứ rồi hay sao? Ðãng ký tên để đổi lấy thẻ tiêu dùng, và không cho phép con bé làm như vậy? Một phiếu. Một phiếu trong số hàng nghìn chiếc. Vận may đúng ra phải hoàn toàn dành cho con bé. Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Ở một nơi nào đó phía xa, tôi có thể nghe thấy đám đông đang xì xào thương cảm như họ vẫn luôn làm khi có một đứa trẻ mười hai tuổi bị chọn bởi không ai nghĩ điều đó là công bằng. Và sau đó, tôi nhìn thấy con bé, mặt cắt không còn một giọt máu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm để ở hai bên, bước đi chậm chạp, cứng nhắc hướng về phía khán đài, ngang qua tôi, và tôi thấy vạt áo sơ mi phía sau lưng bị tuột ra khỏi chiếc váy của con bé. Chính hình ảnh này, chiếc áo tuột ra như đuôi vịt, đã khiến tôi tỉnh lại.
“Prim!” Tiếng kêu nghẹn ngào thoát ra từ cuống họng và mọi múi cơ của tôi bắt đầu hoạt động trở lại. “Prim!” Tôi không cần phải xô đẩy đám đông. Những đứa trẻ khác ngay lập tức tránh ra nhường lối cho tôi đi tới lối đi thẳng dẫn lên khán đài. Tôi với được con bé ngay khi con bé vừa chạm vào mép bậc thềm. Với một cái khoát tay, tôi đẩy con bé về phía sau mình.
“Tôi tình nguyện,” tôi hổn hển. “Tôi tình nguyện làm cống phẩm!”
Có một chút bối rối trên sân khấu. Đặc khu 12 không hề có tình nguyện viên trong hàng thập kỷ nay và hình thức đó đã bị quên lãng. Quy định của hình thức đó là khi tên của cống phẩm đã bị rút ra khỏi bình đựng phiếu, nếu một cậu bé đủ điều kiện khác, trong trường hợp tên được đọc ra là của một cậu bé, hoặc một cô bé khác, nếu là tên của một cô bé, bước lên phía trước thì có thể thay thế vị trí của cậu bé hoặc cô bé đó. Ở một vài đặc khu, nơi mà việc giành được vị trí cống phẩm là một vinh dự lớn, người ta thường rất háo hức mạo hiểm cuộc sống của mình, thì việc xin tình nguyện là rất phức tạp. Nhưng ở Đặc khu 12, nơi mà từ cống phẩm rất gần nghĩa với từ xác chết, thì những người tình nguyện hoàn toàn tuyệt chủng.
“Thật đáng yêu!” Effie Trinket thốt lên. “Nhưng tôi tin là có một thủ tục nhỏ là phải giới thiệu người thắng lợi trong cuộc tuyển chọn, sau đó kêu gọi các tình nguyện viên, và nếu có một người bước lên phía trước thì chúng ta, ừm…” cô ta ngắc ngứ, có vẻ không chắc chắn lắm.
“Việc đó thì sao chứ?”, ngài thị trưởng lên tiếng. Ông ấy đang nhìn tôi với một biểu hiện đau lòng trên khuôn mặt. Ông ấy không thực sự biết tôi, nhưng vẫn ngờ ngợ nhận ra. Tôi là cô gái vẫn thường đem dâu tây đến. Cô gái mà con gái ông ấy có thể đã từng nhắc đến trong một lúc nào đó. Cô bé mà năm năm trước đây đứng nép vào mẹ và em gái, khi ông tặng cho cô, đứa con lớn, chiếc huân chương dũng cảm. Một chiếc huân chương cho cha cô bé, đã tan xác trong các hầm mỏ. Liệu ông ấy có nhớ điều đó không? “Việc đó thì sao chứ?” ông nhắc lại một cách cộc cằn. “Để cô bé tiến lên phía trước đi.”
Prim đang la hét điên cuồng phía sau tôi. Con bé vòng cánh tay mảnh dẻ bám chặt lấy tôi như một chiếc kìm. “Không, Katniss! Không! Chị không thể đi đươc!”