» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8154
CHƯƠNG 5
Rí-í-í-t! Tôi nghiến răng khi Venia, người phụ nữ với mái tóc màu xanh sáng và những hình xăm vàng phía trên lông mày, giật tấm dán tẩy lông ra khỏi chân tôi kéo theo lớp lông bên dưới nó. “Xin lỗi!” chị ta nói lanh lảnh với cái giọng Capitol ngu ngốc của mình. “Chỉ tại em nhiều lông quá!”
Tại sao những người ở đây lại nói với âm điệu cao như vậy nhỉ? Tại sao hàm của họ chỉ hơi mở ra một chút khi nói chuyện? Tại sao cuối mỗi câu họ đều nhấn giọng cao lên như thể họ đang đặt câu hỏi? Nguyên âm rời rạc, từ ngữ cụt lủn, và luôn luôn có tiếng xuỵt ở chữ cái s… không có gì lạ là không thể bắt chước được giọng của họ.
Venie thể hiện một nét mặt có thể coi là nét mặt cảm thông. “Tuy nhiên, tin tốt đây. Đây là cái cuối cùng. Sẵn sàng chưa?” Tôi nắm chặt vào mép chiếc bàn mà tôi đang ngồi trên đó và gật đầu. Miếng dán lột lông chân cuối cùng được giật ra đột ngột và đau đớn.
Tôi đã ở trong Trung tâm Tái tạo này hơn ba tiếng đồng hồ và tôi vẫn chưa được gặp chuyên gia thời trang của mình. Rõ ràng ông ta không có hứng thú nhìn thấy tôi cho đến khi Venia và những thành viên khác trong đội chuẩn bị của tôi xử lý một số vấn đề dễ nhận thấy nhất. Điều này bao gồm việc cọ sạch người tôi bằng một loại đất sét có sạn không chỉ giúp gột bỏ bụi bẩn mà ít nhất là lột đi ba lớp da, biến móng tay móng chân tôi về tình trạng có kỷ luật, và trước tiên là giũ sạch lông trên người tôi. Cẳng chân, cánh tay, thân mình, nách, và một phần lông mày cũng bị gột đi những chỗ mọc lộn xộn, khiến tôi trông như một con chim bị vặt lông, chuẩn bị đem đi quay. Tôi không thích điều này. Da tôi cảm thấy râm ran, nhức nhối, và bị tổn thương nặng nề. Nhưng tôi vẫn phải giữ thỏa hiệp của mình với Haymitch và không một lời phản đối nào thoát ra từ miệng tôi.
“Em đang làm rất tốt,” một anh chàng có tên là Flavius nói. Anh ta lắc lắc mái tóc xoắn ốc màu da cam của mình và tô thêm một lớp son mới màu tím lên miệng. “Nếu có một thứ gì đó mà chúng tôi không thể chịu đựng được, thì đó là tiếng than vãn. Bôi kem cho cô bé đi!”
Venia và Octavia, hai người phụ nữ to béo mà toàn thân được nhuộm một màu xanh nhợt nhạt của đậu Hà Lan, thoa một loại kem lên người tôi khiến cho làn da đang đau rát của tôi lúc đầu như bị kim châm nhưng sau đó lại thấy dịu mát. Sau đó họ kéo tôi ra khỏi bàn, cởi bỏ chiếc áo choàng mỏng mà tôi được dùng để khoác lên người. Tôi đứng đó, hoàn toàn khỏa thân, trong khi ba người đó đi vòng quanh, nhổ bỏ bất cứ sợi lông nào còn sót lại. Tôi biết tôi đáng lẽ phải thấy ngượng ngùng, nhưng họ quá khác người đến nỗi tôi không hề cảm thấy mất tự nhiên, như thể họ là ba con chim màu sắc kỳ lạ đang mổ thức ăn dưới chân mình vậy.
Lùi lại ba bước và tự thán phục công trình của họ. “Tuyệt vời! Bây giờ trông em gần như đã giống một con người rồi!” Flavius thốt lên và cả ba người họ bật cười.
Tôi cố ép cho hai mép cong lên thành một nụ cười để họ thấy rằng tôi cảm thấy biết ơn thế nào. “Cảm ơn,” tôi ngọt ngào nói. “Chúng em không có nhiều cơ hội để trở nên xinh đẹp ở Đặc khu 12.”
Điều đó đã lấy lòng họ hoàn toàn. “Tất nhiên, em không có, em gái tội nghiệp!” Octavia nói, siết chặt hai tay lại, tỏ ra đau lòng cho tôi.
“Nhưng đừng lo lắng!” Venia nói. “Khi Cinna hoàn tất cho em, em sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp!”
“Chúng tôi hứa! Em biết đấy, hiện giờ chúng tôi đã loại bỏ hết lông và những thứ bẩn thỉu, nên em trông không còn kinh khủng chút nào!” Flavius khích lệ. “Nào, đi gọi Cinna thôi!”
Họ lao ra khỏi phòng. Thật khó để có thể ghét đội chuẩn bị của mình. Họ hoàn toàn là những kẻ ngốc. Tuy nhiên, trong một phương diện nào đó thì tôi biết rằng họ chân thành muốn giúp tôi.
Tôi nhìn sàn nhà và những bức tường trắng lạnh lẽo, cố gắng chống lại thôi thúc muốn lấy lại chiếc áo choàng. Nhưng Cinna, chuyên gia thời trang của tôi, chắc chắn sẽ lại bắt tôi cởi nó ra ngay lập tức. Thay vào đó, tay tôi chạm lên mái tóc mình, nơi duy nhất trên cơ thể mà đội chuẩn bị được yêu cầu giữ nguyên. Các ngón tay tôi vuốt ve những lọn tóc tết mượt mà mà mẹ tôi đã cẩn thận xếp đặt. Tôi đã bỏ lại chiếc váy xanh và giày trên sàn tàu, chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy lại chúng, đến việc cố gắng giữ lại một phần của bà, của gia đình. Lúc này đây tôi ước mình đã làm thế.