» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:13 01/08/2013
» Lượt xem: 9365
Và rồi đến khoảnh khắc với những quả dâu. Tôi có thể nghe thấy tiếng khán giả ra hiệu im lặng cho nhau, không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì. Một làn sóng biết ơn các nhà làm phim tràn qua tôi khi họ kết thúc không phải bằng thông báo chiến thắng của chúng tôi, mà bằng hình ảnh tôi đang đấm lên cửa kính của chiếc trực thăng, gào thét tên Peeta khi họ cố gắng làm hồi sinh cậu ấy.
Trong thông điệp về sự tồn tại, đó là khoảnh khắc đẹp nhất của tôi trong cả đêm.
Bài quốc ca lại vang lên một lần nữa và chúng tôi đứng lên khi Tổng thống Snow bước lên sân khấu và theo sau là một bé gái mang một tấm đệm có đặt chiếc vương miện. Tuy nhiên, chỉ có một chiếc vương miện, và bạn có thể nghe thấy tiếng khán giả xì xào bàn tán – ông ta sẽ đặt nó lên đầu ai? – cho đến khi Tổng thống Snow xoay nó và nó tách ra làm hai nửa. Ông ta đặt nửa đầu tiên lên trán Peeta với một nụ cười. Ông ta vẫn cười khi đặt nửa còn lại lên đầu tôi, nhưng đôi mắt ông ta, ghé sát mắt tôi chỉ cách vài inch, không dung thứ giống như không dung thứ cho loài rắn.
Đó là lúc tôi biết rằng mặc dù cả hai chúng tôi cùng định ăn dâu độc, nhưng tôi là người bị buộc tội đưa ra ý tưởng. Tôi là kẻ chủ mưu. Tôi là người phải bị trừng phạt.
Kế tiếp là rất nhiều những động tác cúi chào, hoan hô. Cánh tay tôi gần như rời ra vì vẫy chào khi Caesar Flickerman cuối cùng cũng nói lời chào tạm biệt khán giả, nhắc nhở họ bắt sóng vào hôm sau để xem các cuộc phỏng vấn cuối cùng. Như thể họ có sự lựa chọn vậy.
Peeta và tôi được đưa thẳng đến biệt thự của Tổng thống để dự Bữa tiệc Chiến thắng, nơi chúng tôi có rất ít thời gian để ăn uống bởi các quan chức ở Capitol và những nhà tài trợ đặc biệt hào phóng chen lấn nhau khi họ cố gắng chụp ảnh cùng chúng tôi. Hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác tươi cười nối tiếp nhau, càng lúc càng xây xẩm khi buổi tối dần trôi qua. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp hình ảnh của Haymitch khiến tôi cảm thấy yên tâm, hay Tổng thống Snow, khiến tôi thấy sợ hãi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tươi cười, cảm ơn mọi người và mỉm cười khi được chụp ảnh. Chỉ có một thứ duy nhất tôi không bao giờ làm đó là rời khỏi tay Peeta.
Mặt trời chỉ vừa mới nhô lên ở đường chân trời khi chúng tôi rã rời quay trở về tầng mười hai của Trung tâm Huấn luyện. Tôi nghĩ bây giờ cuối cùng tôi sẽ có cái gọi là ở riêng với Peeta, nhưng Haymitch đã cho cậu ấy đi cùng Portia để tìm thứ gì đó phù hợp cho buổi phỏng vấn và đích thân hộ tống tôi trở về phòng mình.
“Tại sao cháu không thể nói chuyện với cậu ấy?” tôi hỏi.
“Còn đầy thời gian để nói chuyện khi chúng ta trở về nhà,” Haymitch trả lời. “Đi ngủ đi, cháu sẽ lên hình lúc hai giờ.”
Mặc dù có sự can thiệp liên tiếp của Haymitch, tôi vẫn quyết định gặp riêng Peeta. Sau khi trở mình trằn trọc một vài giờ, tôi chuồn ra hành lang. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là kiểm tra mái nhà, nhưng ở đó không có ai. Ngay cả những con phố ở xa phía dưới cũng hoang vắng sau lễ chúc mừng tối nay. Tôi quay trở lại giường một lúc và rồi quyết định đi thẳng đến phòng cậu ấy, nhưng khi tôi cố gắng xoay nắm cửa, tôi nhận ra rằng cửa phòng ngủ của tôi đã bị khóa từ bên ngoài. Đầu tiên tôi nghi ngờ Haymitch, nhưng sau đó có một nỗi sợ hãi âm ỉ hơn rằng có thể là Capitol đang kiểm soát và giam giữ tôi. Tôi đã không thể bỏ trốn kể từ khi Trò chơi sinh tử bắt đầu, nhưng việc này cảm giác khác hẳn, cảm thấy nhằm đến cá nhân tôi nhiều hơn. Nó cảm tưởng như tôi đang bị bỏ tù vì phạm tội, và tôi đang chờ đợi bản án. Tôi nhanh chóng quay lại giường và giả vờ đang ngủ cho đến khi Effie Trinket đến đánh thức tôi để bắt đầu “một ngày vô cùng trọng đại!” khác.
Tôi có khoảng năm phút để ăn một bát ngũ cốc trộn món hầm nóng trước khi đội chuẩn bị đến. Tất cả những gì tôi phải nói là, “Khán giả yêu mọi người!” và không phải nói thêm gì nữa trong một vài giờ tới. Khi Cinna bước vào, anh ấy xua họ ra ngoài và mặc cho tôi một chiếc váy trắng mỏng nhẹ và một đôi giày hồng. Sau đó anh ấy đích thân sửa lại phần trang điểm của tôi cho đến khi tôi dường như tỏa ra nét hồng hào, dịu dàng. Chúng tôi buôn chuyện vu vơ, nhưng tôi sợ phải hỏi anh ấy bất cứ điều gì thực sự quan trọng vì sau sự việc cánh cửa, tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng tôi đang bị theo dõi thường xuyên.