» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:13 01/08/2013
» Lượt xem: 9406
Thu gọn vài tuần trong vòng ba giờ quả là một kỳ công, đặc biệt khi bạn phải xem xét rất nhiều camera đã quay cùng một lúc. Bất cứ ai biên tập những sự kiện tiêu biểu này cũng phải lựa chọn một thông điệp để truyền tải. Năm nay, lần đầu tiên họ kể một câu chuyện tình yêu. Tôi biết tôi và Peeta đã chiến thắng, nhưng có một thời lượng không cân đối dành cho chúng tôi, ngay từ lúc bắt đầu. Dù sao tôi cũng vui mừng vì nó sẽ hỗ trợ cho toàn bộ câu chuyện yêu-điên-cuồng mà đó là biện pháp bảo vệ chúng tôi chống lại Capitol, thêm vào đó nó còn có nghĩa là chúng tôi sẽ không phải xem lại quá nhiều những cái chết.
Khoảng nửa giờ đầu tiên tập trung vào các sự kiện trước đấu trường, buổi chọn cống phẩm, cuộc diễu hành trên xe ngựa quanh Capitol, điểm số trong kỳ huấn luyện, và buổi phỏng vấn của chúng tôi. Có một loại nhạc nền tiết tấu vui tươi lồng ghép vào đó làm cho nó trở nên kinh tởm gấp đôi bởi, tất nhiên, gần như tất cả mọi người trên màn hình đều đã chết.
Khi chúng tôi ở trong đấu trường, có một bản tin chi tiết về trận tắm máu và sau đó các nhà làm phim chiếu lần lượt các hình ảnh về cái chết của các cống phẩm và hình ảnh của chúng tôi. Thực ra phần lớn là về Peeta, không nghi ngờ gì là cậu ấy đã gánh lấy câu chuyện lãng mạn này trên vai. Giờ tôi có thể nhìn thấy những gì mà khán giả đã xem, cậu ấy đã đánh lạc hướng bọn Chuyên nghiệp về tôi như thế nào, thức trắng đêm dưới gốc cây có tổ ong tracker jacker, chiến đấu với Cato để tôi chạy thoát và ngay cả khi nằm trong vũng bùn lầy bên bờ suối, vẫn thì thầm tên tôi trong giấc ngủ. So với cậu ấy, tôi dường như không có trái tim – chạy né tránh những quả cầu lửa, ném tổ ong xuống, và thổi bay kho vật dụng – cho đến khi tôi đi săn tìm Rue. Họ chiếu toàn bộ cái chết của Rue, mũi lao phóng đi, nỗ lực giải cứu thất bại của tôi, mũi tên của tôi xuyên qua cổ họng của tên đến từ Đặc khu 1, Rue trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi. Và bài hát. Tôi phải hát mọi nốt nhạc trong bài hát. Một thứ gì đó trong tôi đóng lại và tôi quá tê liệt để có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì. Nó giống như xem những người hoàn toàn xa lạ trong một kỳ Trò chơi sinh tử khác. Tôi nhận ra họ đã bỏ qua phần mà tôi đã bao phủ cô bé trong hoa rừng.
Đúng. Bởi ngay cả việc đó cũng có hơi hướng của sự phản loạn.
Các hình ảnh tập trung về tôi khi họ thông báo hai cống phẩm từ cùng một đặc khu có thể sống và tôi hét tên Peeta và rồi bịt tay vào miệng. Nếu tôi lúc đầu có vẻ lãnh đạm với cậu ấy, thì tôi đã đền bù cho cậu ấy vào lúc này, bằng việc đi tìm cậu ấy, chăm sóc cho cậu ấy khỏe lại, đi đến bữa tiệc để lấy thuốc, và rất rộng rãi với các nụ hôn của mình. Một cách khách quan, tôi có thể nhìn thấy các con quái thú, cái chết của Cato kinh khủng như thế nào trước đây, nhưng một lần nữa, tôi cảm thấy nó xảy ra với những người tôi chưa từng gặp gỡ.