» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:13 01/08/2013
» Lượt xem: 9366
Con tàu bắt đầu chuyển bánh và chúng tôi bị lao vào bóng tối cho đến khi chúng tôi ra khỏi chiếc hầm và tôi hít một hơi thở tự do đầu tiên kể từ ngày chọn cống phẩm. Effie đi cùng chúng tôi trở về nhà và Haymitch nữa, tất nhiên. Chúng tôi ăn một bữa tối thịnh soạn và ngồi im lặng trước ti vi để xem tường thuật lại cuộc phỏng vấn. Với mỗi giây Capitol lại cách xa hơn, tôi bắt đầu nghĩ về nhà. Nghĩ về Prim và mẹ tôi. Về Gale. Tôi xin phép để đi thay chiếc váy và mặc bộ quần và áo sơ mi đơn giản. Khi tôi chậm rãi, cẩn thận rửa hết lớp trang điểm trên mặt, và tết lại tóc mình, tôi bắt đầu trở lại là chính mình. Katniss Everdeen. Một cô gái sống ở Seam. Đi săn trong rừng. Mua bán ở Hob. Tôi nhìn chằm chằm vào gương khi tôi cố gắng nhớ lại tôi là ai và tôi không phải là ai. Vào lúc tôi quay trở lại với những người khác, sức nặng của cánh tay Peeta bao quanh vai tôi cảm giác thật xa lạ.
Khi con tàu dừng lại một lúc để tiếp nhiên liệu, chúng tôi được phép ra ngoài hít thở không khí trong lành. Không cần thiết phải canh chừng chúng tôi nữa. Peeta và tôi đi bộ theo đường tàu, tay trong tay, và tôi không biết nói gì bây giờ khi chỉ có mình chúng tôi. Cậu ấy dừng lại và hái một bó hoa dại cho tôi. Khi cậu ấy đưa chúng ra, tôi thật khó để tỏ ra vui lòng. Bởi vì cậu ấy không thể biết rẳng những bông hoa hồng và trắng là ngọn của những cây hành dại và chỉ làm tôi gợi nhớ về những giờ tôi đi thu lượm chúng cùng với Gale.
Gale. Ý nghĩ về việc gặp lại Gale trong vài giờ nữa làm dạ dày tôi cuộn lên. Nhưng tại sao? Tôi không hoàn toàn định hình được nó trong đầu mình. Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy như tôi đã nói dối một ai đó mà luôn tin tưởng mình. Hay chính xác hơn, là hai người. Tôi đã đi quá xa với điều đó cho đến tận thời điểm này vì Trò chơi. Nhưng sẽ không còn Trò chơi để trốn tránh khi quay trở về nhà.
“Có chuyện gì không hay à?” Peeta hỏi.
“Không có gì,” tôi trả lời. Chúng tôi tiếp tục bước đi, đi hết đuôi tàu, ra đến tận nơi mà ngay cả tôi cũng khá chắc chắn là không có chiếc camera nào được giấu trong các bụi rậm dọc đường tàu. Nhưng vẫn thốt được ra lời nào.
Haymitch làm tôi giật mình khi đặt tay lên lưng tôi. Ngay cả bây giờ, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, ông ấy vẫn hạ thấp giọng. “Làm tốt lắm, cả hai đứa. Chỉ cần tiếp tục như vậy ở đặc khu cho đến khi tất cả các camera đều rời đi. Chúng ta sẽ ổn thôi.” Tôi nhìn ông ấy trở lại con tàu, tránh ánh mắt của Peeta.
“Ý ông ấy là gì?” Peeta hỏi tôi.
“Đó là Capitol. Họ không thích màn biểu diễn của chúng ta với những quả dâu,” tôi buột ra.
“Gì cơ? Cậu đang nói chuyện gì thế?” cậu ấy nói.
“Điều đó có vẻ quá nổi loạn. Vì vậy, Haymitch đã hướng dẫn mình suốt mấy ngày qua. Để mình không làm cho tình hình tồi tệ thêm,” tôi nói.
“Hướng dẫn cậu? Nhưng không hướng dẫn mình ư?” Peeta nói.
“Ông ấy biết cậu đủ thông minh để làm đúng mọi chuyện,” tôi giải thích.
“Mình đã không biết bất cứ thứ gì để làm đúng,” Peeta nói. “Vậy, điều cậu đang nói là, những ngày gần đây và như vậy mình đoán là… từ khi ở trong đấu trường… rằng đó chỉ là một kiểu chiến lược mà hai người đã nghĩ ra.”
“Không. Ý mình là, mình thậm chí không thể nói chuyện với ông ấy khi ở trong đấu trường, đúng không?” tôi lắp bắp.
“Nhưng cậu đã biết ông ấy muốn cậu làm gì, đúng không?” Peeta nói. Tôi cắn môi. “Katniss?” Cậu ấy buông tay tôi ra và tôi bước một bước, như thể để lấy lại thăng bằng.
“Tất cả những điều đó là vì Trò chơi