» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:13 01/08/2013
» Lượt xem: 9368
CHƯƠNG 27
Bản nhạc quốc ca nổ tung trong tai tôi và sau đó tôi nghe tiếng Caesar Flickerman đang chào mừng khán giả. Ông ta có biết tầm quan trọng của việc nói chuẩn xác mọi từ ngữ từ bây giờ trở đi hay không? Ông ta phải biết. Ông ta sẽ muốn giúp chúng tôi. Đám đông vỡ òa trong tràng pháo tay khi các đội chuẩn bị xuất hiện. Tôi tưởng tượng ra Flavius, Venia và Octavia vênh vang đi lại và làm những động tác nhún chào nực cười. Đảm bảo rằng họ chẳng biết gì. Sau đó Effie được giới thiệu. Cô ta đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi. Tôi hy vọng cô ta có thể tận hưởng nó bởi vì theo kiểu suy nghĩ lệch lạc của Effie, cô ta có một bản năng rất nhạy bén về một số thứ nhất định và chắc rằng ít nhất cũng nghi ngờ là chúng tôi đang gặp rắc rối. Portia và Cinna nhận được sự chào đón nồng nhiệt, tất nhiên, họ đã rất tài năng, đã có một màn ra mắt sáng chói. Giờ thì tôi đã hiểu sự lựa chọn trang phục của Cinna cho tôi đêm nay. Tôi cần phải trông như một cô gái bé nhỏ, trong sáng nhất có thể. Sự xuất hiện của Haymitch đem đến một tràng pháo tay mà phải kéo dài ít nhất năm phút. Ừ thì ông ấy đã hoàn thành tốt vai trò lần đầu tiên. Không chỉ giúp cho một mà là cả hai cống phẩm sống sót. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy đã không cảnh báo tôi kịp thời? Liệu tôi có hành động khác đi không? Khoe khoang về khoảnh khắc dùng những quả dâu trước mặt Capitol? Không, tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi có thể dễ dàng trở nên ít thuyết phục hơn tôi cần phải làm bây giờ. Ngay lúc này. Bởi vì tôi có thể cảm thấy chiếc đĩa đang nâng tôi lên sân khấu.
Ánh sáng chói lòa. Tiếng ầm inh tai khi chiếc đĩa kim loại lạch cạch vào vị trí dưới chân tôi. Sau đó là Peeta chỉ cách tôi vài feet. Cậu ấy trông thật bảnh bao, khỏe mạnh, và đẹp đẽ khiến tôi khó mà nhận ra. Nhưng nụ cười của cậu ấy vẫn như vậy dù ở trong bùn hay ở Capitol và khi tôi nhìn thấy nó, tôi bước khoảng ba bước và lao vào vòng tay cậu ấy. Cậu ấy lảo đảo lùi lại, gần như mất thăng bằng, và đó là lúc tôi nhận ra vật kỳ cục thon nhỏ bằng kim loại trong tay cậu ấy là một loại gậy ba toong. Cậu ấy điều chỉnh lại và chúng tôi chỉ dính chặt lấy nhau trong khi khán giả như phát điên. Cậu ấy đang hôn tôi và trong suốt thời gian đó tôi chỉ nghĩ, Cậu có biết không? Cậu có biết rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm như thế nào không? Sau khoảng mười phút, Caesar Flickerman vỗ nhẹ lên vai cậu ấy để tiếp tục chương trình, và Peeta chỉ đẩy ông ta sang một bên mà không thèm liếc nhìn ông ta. Khán giả càng điên cuồng. Dù cậu ấy biết hay không, thì như thường lệ, Peeta vẫn luôn biết điều khiển khán giả như thế nào.
Cuối cùng, Haymitch tách chúng tôi ra và hiền từ đẩy chúng tôi về chiếc ghế dành cho người chiến thắng. Thông thường, đây là một chiếc ghế đơn, được trang trí công phu mà từ đó cống phẩm chiến thắng sẽ xem những hình ảnh tiêu biểu của Trò chơi, nhưng vì có hai chúng tôi, các Nhà thiết lập Trò chơi đã cung cấp một chiếc đi văng bằng nhung sang trọng màu đỏ. Một chiếc ghế nhỏ, mẹ tôi sẽ gọi nó là chiếc ghế tình nhân, tôi nghĩ vậy. Tôi ngồi sát vào Peeta đến nỗi gần như là ngồi trên lòng cậu ấy, nhưng một cái nhìn của Haymitch đã nói với tôi rằng điều đó chưa đủ. Đá đôi săng đan ra, tôi vắt chân sang một bên và dựa đầu vào vai Peeta. Cánh tay cậu ấy tự động ôm lấy tôi, và tôi cảm thấy như mình quay trở lại cái hang, co tròn trong lòng cậu ấy, cố gắng giữ hơi ấm. Chiếc áo sơ mi của cậu ấy được làm từ cùng loại vải vàng như chiếc váy của tôi, nhưng Portia cho cậu ấy mặc một chiếc quần đen dài. Cũng không đi săng đan, mà một đôi bốt màu đen chắc chắn giữ cậu ấy đứng vững vàng trên sân khấu. Tôi ước Cinna cho tôi mặc trang phục tương tự như vậy, vì tôi cảm thấy quá yếu đuối trong chiếc váy mỏng manh này. Nhưng tôi đoán đó chính là điểm mấu chốt.
Caesar Flickerman kể thêm vài câu chuyện cười nữa, và rồi cũng đến lúc bắt đầu chương trình. Nó sẽ kéo dài đúng ba giờ đồng hồ và bắt buộc phải chiếu trên toàn bộ Panem. Khi ánh sáng yếu đi và quốc huy xuất hiện trên màn hình, tôi nhận ra tôi chưa chuẩn bị cho việc này. Tôi không muốn nhìn thấy hai mươi hai cống phẩm chết. Tôi đã nhìn đủ những cái chết của họ trước rồi. Tim tôi bắt đầu đập mạnh và tôi có thôi thúc mạnh mẽ muốn bỏ chạy. Làm thế nào những người chiến thắng khác đã đối mặt với chuyện này một mình được? Trong suốt những sự kiện tiêu biểu, họ thỉnh thoảng lại chiếu lên phản ứng của người chiến thắng trên ô nhỏ ở góc màn hình. Tôi nghĩ về những năm trước đây… một vài người tỏ ra đắc thắng, giơ nắm đấm lên, đấm vào ngực họ. Phần lớn chỉ ngồi bất động. Tất cả những gì tôi biết là thứ duy nhất giữ tôi ngồi trên chiếc ghế tình nhân này là Peeta – cánh tay của cậu ấy ôm lấy vai tôi, bàn tay kia thì bị năm chặt bởi hai tay tôi. Tất nhiên, những người chiến thắng trước đây không bị Capitol tìm cách tiêu diệt họ.