» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:13 01/08/2013
» Lượt xem: 9367
“Tại sao cháu lại nghĩ vậy?” Caesar thúc đẩy.
“Có lẽ… bởi vì lần đầu tiên… cháu có cơ hội để có thể giữ lấy cậu ấy,” tôi nói.
Đằng sau người quay phim, tôi thấy Haymitch thở hắt ra nhẹ nhõm và tôi biết tôi đang trả lời tốt. Caesar rút ra một chiếc khăn tay và phải mất một lúc vì ông ta quá xúc động. Tôi có thể cảm thấy Peeta đang ấn trán cậu ấy vào thái dương tôi và cậu ấy hỏi, “Vậy bây giờ cậu đã có mình, cậu định làm gì với mình đây?”
Tôi quay sang cậu ấy. “Giấu cậu vào nơi nào đó mà cậu không thể bị tổn thương.” Và khi cậu ấy hôn tôi, mọi người trong phòng đều thật sự thở dài.
Đối với Caesar, đây là lúc thích hợp để chuyển sang cảnh tất cả những lúc chúng tôi từng bị thương trong đấu trường, từ việc bị bỏng, bị ong đốt, đến các vết thương khác. Nhưng chưa đến lúc chúng tôi bị bao vây bởi các con chó biến đổi gen mà tôi quên mất rằng tôi đang được ghi hình. Khi Caesar hỏi Peeta “chiếc chân mới” của cậu ấy hoạt động tốt không.
“Chân mới ư?” tôi thốt lên, và tôi không thể ngăn mình vươn tới và kéo gấu quần của Peeta lên. “Ôi, không,” tôi thì thào, nhận ra một chiếc chân giả bằng kim loại và nhựa đã thay thế cho da thịt cậu ấy.
“Không ai nói với cháu à?” Caesar nhẹ nhàng hỏi. Tôi lắc đầu.
“Cháu đã không có cơ hội,” Peeta nói với một cái nhún mình.
“Đó là lỗi của cháu,” tôi nói. “Vì cháu đã buộc ga rô.”
“Đúng, nhờ lỗi của cậu mà mình vẫn còn sống,” Peeta lên tiếng.
“Cậu ấy nói đúng,” Caesar nói. “Cậu ấy chắc chắn sẽ chảy máu đến chết nếu không có nó.”
Tôi nghĩ điều đó đúng, nhưng tôi không thể không cảm thấy buồn vì nó đến mức mà tôi sợ rằng tôi có thể sẽ khóc và rồi tôi nhớ ra mọi người trên cả nước đang nhìn tôi nên tôi chỉ vùi mặt vào áo Peeta. Phải mất vài phút của họ để dỗ dành tôi quay ra vì thật dễ chịu hơn khi vùi mặt trong chiếc áo sơ mi, nơi không ai có thể nhìn thấy mặt tôi, và khi tôi quay ra, Caesar lùi lại việc đặt câu hỏi cho tôi để tôi có thể hồi phục. Thực tế, ông ta hoàn toàn để tôi yên cho đến thời điểm những quả dâu độc.
“Katniss, ta biết cháu thực sự đã bị sốc, nhưng ta buộc phải hỏi. Thời điểm mà cháu dốc những quả dâu đó ra. Lúc đó cháu đã nghĩ gì… hử?” ông ta nói.
Tôi dừng một lúc lâu trước khi trả lời, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Đây là thời điểm mấu chốt thể hiện tôi có thách thức Capitol không hay là chỉ phát điên với ý nghĩ sẽ mất Peeta đến mức tôi không thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đó dường như cần phải có một bài phát biểu hoành tráng, gây xúc động sâu sắc, nhưng tất cả những gì tôi nói ra chỉ là một câu gần như không rõ ràng. “Cháu không biết, cháu chỉ… không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc… sống mà không có cậu ấy.”
“Peeta? Có muốn nói thêm gì không?” Caesar hỏi.
“Không. Cháu nghĩ điều đó đúng với cả hai chúng cháu,” cậu ấy đáp.
Caesar ngừng cuộc phỏng vấn và nó đã kết thúc. Mọi người cười và khóc, ôm nhau, nhưng tôi vẫn không chắc chắn cho đến khi tôi gặp Haymitch. “Được chưa?” tôi thì thầm.
“Hoàn hảo,” ông ấy trả lời.
Tôi trở lại phòng thu dọn một vài thứ và nhận ra rằng chẳng phải lấy thứ gì ngoài chiếc huy hiệu hình chim mockingjay mà Madge đã tặng tôi. Ai đó đã trả lại nó vào phòng tôi sau Trò chơi. Họ đưa chúng tôi đi qua các con phố bằng một chiếc ô tô với các cửa sổ tối đen, và một con tàu đang đợi chúng tôi. Chúng tôi hầu như không có thời gian tạm biệt Cinna và Portia, tuy nhiên chúng tôi sẽ gặp lại họ trong vài tháng tới, khi chúng tôi có chuyến đi một vòng đến các đặc khu để chúc mừng chiến thắng. Đó là cách Capitol nhắc nhở dân chúng rằng Trò chơi sinh tử chưa bao giờ thật sự kết thúc. Chúng tôi sẽ được trao cho rất nhiều những tấm biển vô dụng, và mọi người sẽ phải giả vờ rằng họ yêu quý chúng tôi.