» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 8778
Có lẽ sẽ giảm xinh đẹp đi khi hai mũi tên bắn vào nó, một vào cổ và một cái khác vào ngực. Gale và tôi đã bắn cùng một lúc. Con nai cố gắng chạy nhưng bị trượt ngă, và con dao của Gale đã cắt vào họng nó trước khi nó kịp biết chuyện gì đã xảy ra. Trong giây lát, tôi cảm thấy day dứt vì đã giết một thứ gì đó thật trong sáng và thuần khiết. Và rồi dạ dày tôi sôi ùng ục với ý nghĩ về tất cả chỗ thịt tươi và ngon đó.
Một con hươu! Gale và tôi đã bắt được ba con tất cả. Con đầu tiên, một con hươu cái, không hiểu vì sao bị thương ở chân, nên gần như không tính. Nhưng từ kinh nghiệm đó chúng tôi biết rằng đừng lôi thịt súc vật vào Hob. Nó sẽ gây ra sự lộn xộn với việc mọi người đấu giá cho từng bộ phận và thực sự cố gắng giành giật các phần cho chính họ. Greasy Sae đã can thiệp và đưa chúng tôi cùng với con hươu đến cửa hàng thịt, nhưng không trước lúc nó đã bị phá hỏng tồi tệ, những súc thịt lớn đã bị lấy đi, tấm da bị thủng lỗ chỗ. Mặc dù mọi người trả giá công bằng, nó vẫn thấp hơn giá trị thực của con thú.
Lần này, chúng tôi đợi đến khi trời tối và trượt qua cái lỗ ở hàng rào gần với cửa hàng thịt. Mặc dù chúng tôi được biết là các thợ săn, nhưng cũng không hay ho gì khi mang theo một con hươu nặng 150 pound xuyên qua các khu phố của Đặc khu 12 vào ban ngày giống như chúng tôi đang dí nó vào mặt các quan chức.
Người chủ của hàng thịt, một người phụ nữ lùn, mập mạp tên là Rooba, đến mở cửa sau khi chúng tôi gõ. Bạn không mặc cả được với Rooba. Bà ấy sẽ đưa cho bạn một mức giá mà bạn có thể chấp nhận hoặc rời đi, nhưng nó là một mức giá hợp lý. Chúng tôi chấp nhận giá của bà ấy trả cho con hươu và bà ấy cho thêm chúng tôi hai miếng thịt nai nướng mà chúng tôi có thể đem đi sau khi mổ thịt xong. Ngay cả khi đã chia đôi tiền, cả tôi và Gale cũng chưa từng cầm nhiều tiền một lúc như vậy trong đời mình. Chúng tôi quyết định giữ bí mật và làm gia đình mình ngạc nhiên với thịt và tiền vào cuối ngày hôm sau.
Đây là lý do tôi thực sự có tiền để mua con dê, nhưng tôi kể với Peeta là tôi đã bán một cái mề đay cũ bằng bạc của mẹ tôi. Điều mà chẳng thể làm hại ai cả. Sau đó tôi đặt câu chuyện trong buổi chiều muộn của ngày sinh nhật Prim.
Gale và tôi đi đến chợ trên quảng trường để tôi có thể mua các vật liệu may váy. Khi tôi đang lướt các ngón tay của mình trên chiều dài của tấm vải cotton màu xanh lam dày, thì một thứ gì đó lọt vào mắt tôi. Một ông già đang giữ một đàn dê nhỏ phía bên kia của Seam. Tôi không biết tên thật của ông ấy, mọi người chỉ gọi ông ấy là Ông già chăn dê. Các khớp xương của ông ấy sưng phồng và bị trẹo đi trong hình dạng đau đớn, và ông ấy có chứng ho khan cho thấy ông ấy đã từng làm việc nhiều năm trong hầm mỏ. Nhưng ông ấy may mắn. Trong cuộc đời mình ông ấy đã dành dụm đủ để tậu được đàn dê này và bây giờ có gì đó để làm trong những năm cuối đời chứ không phải chịu cảnh dần chết đói. Ông ấy bẩn thỉu và thiếu kiên nhẫn, nhưng những con dê thì rất sạch sẽ và sữa của chúng rất giàu dinh dưỡng nếu bạn có thể mua được nó.
Một trong những con dê, lông trắng với vài đốm đen, đang nằm trên một chiếc xe bò. Thật dễ dàng để hiểu tại sao. Một thứ gì đó, có lẽ là một con chó, đã cắn vào vai nó và vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng. Nó rất tệ, Ông già chăn dê phải bế nó lên để vắt sữa. Nhưng tôi nghĩ tôi biết ai đó có thể chữa cho nó.