» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 8780
“Gale,” tôi thì thầm. “Em muốn con dê đó cho Prim.”
Sở hữu một con dê cái có thể thay đổi cuộc sống của bạn ở Đặc khu 12. Những con vật này có thể sống được từ hầu hết mọi thứ, cánh đồng Meadow là nơi hoàn hảo để nuôi chúng và chúng có thể cho bốn lít sữa một ngày. Để uống, để làm pho mát, để bán. Nó thậm chí không vi phạm pháp luật.
“Nó đã bị thương rất nặng rồi,” Gale nói. “Chúng ta tốt hơn nên xem xét kỹ.”
Chúng tôi đi đến và mua một cốc sữa uống chung, sau đó đứng quan sát con dê như thể tò mò vu vơ.
“Để nó yên,” ông già lên tiếng.
“Chỉ xem thôi,” Gale nói.
“Thế thì xem nhanh. Nó sẽ đến hàng thịt sớm thôi. Hiếm người mua sữa của nó, và rồi họ chỉ trả giá có một nửa,” ông già nói.
“Người chủ hàng thịt trả giá nó bao nhiêu?” tôi hỏi.
Ông già nhún vai. “Ở đây mà xem.” Tôi quay lại và nhìn thấy Rooba đang đi ngang qua quảng trường đến chỗ chúng tôi. “Thật may là bà đã xuất hiện,” Ông già chăn dê lên tiếng khi bà ấy tới. “Con bé này đang xem xét con dê của bà.”
“Không giống như nó đã được mua trước,” tôi nói một cách bất cẩn.
Rooba nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cau mày nhìn con dê. “Nó chưa được. Nhìn vai nó kìa. Cá với ông là nửa thân nó sẽ là vô giá trị ngay cả để làm xúc xích.”
“Cái gì?” Ông già chăn dê kêu lên. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi.”
“Chúng ta đã thỏa thuận về một con thú với một vài vết răng. Không phải thứ đó. Bán nó cho cô gái này nếu cô ta đủ ngu ngốc để đi mua nó,” Rooba nói. Khi bà ấy bỏ đi, tôi bắt được một cái nháy mắt.
Ông già chăn dê nổi điên, nhưng ông ta vẫn muốn rũ bỏ con dê. Chúng tôi phải mất đến nửa giờ để thỏa thuận được giá cả. Cả một đám đông tụ tập lại lúc đó để đưa ra các ý kiến. Đó sẽ là một vụ mua bán hời nếu con dê sống; tôi sẽ mất tiền nếu nó chết. Mọi người chia ra các phe khác nhau trong cuộc tranh luận, nhưng tôi đã lấy con dê.
Gale đề nghị dắt con dê. Tôi nghĩ anh ấy cũng như tôi, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Prim. Ngay lúc kết thúc vụ giao dịch chóng vánh, tôi mua một sợi ruy băng hồng và buộc quanh cổ nó. Sau đó chúng tôi nhanh chóng trở về nhà tôi.
Bạn phải nhìn thấy phản ứng của Prim khi chúng tôi bước vào nhà với con dê. Hãy nhớ đây là cô bé đã khóc lóc để cứu con mèo già xấu xí Buttercup. Con bé quá sung sướng nên vừa khóc vừa cười. Mẹ tôi thì ít chắc chắn hơn khi nhìn vết thương, nhưng cả hai người họ đều bắt tay vào xử lý nó, nghiền các loại thảo dược và dỗ dành để đổ thuốc vào họng con thú.
“Họ có vẻ giống cậu,” Peeta lên tiếng. Tôi gần như quên mất cậu ấy đang ở đó.
“Ồ, không, Peeta. Họ tạo ra kỳ tích. Thứ đó không thể chết được nếu nó đã cố gắng để chết,” tôi nói. Nhưng rồi tôi cắn lưỡi mình, nhận ra điều đó nghe sẽ như thế nào đối với Peeta, người đang sắp chết, trong bàn tay kém cỏi của tôi.
“Đừng lo. Mình sẽ không cố,” cậu ấy đùa. “Kể nốt câu chuyện đi.”
“À, thế đó. Mình chỉ nhớ là đêm ấy, Prim khăng khăng đòi ngủ cùng con Lady trên cái chăn gần đống lửa. Và chỉ ngay trước lúc họ thiếp đi, con dê đã liếm má con bé, giống như nó hôn chúc con bé ngủ ngon hay gì đó,” tôi nói. “Nó đã say mê con bé.”
“Nó còn đeo dải ruy băng hồng không?” cậu ấy hỏi.
“Mình nghĩ vậy,” tôi trả lời. “Tại sao?”
“Mình chỉ đang cố hình dung ra bức tranh đó,” cậu ấy trầm ngâm. “Mình có thể hiểu tại sao ngày hôm đó lại làm cậu thấy hạnh phúc.”
“À, mình đã biết rằng con dê đó sẽ là một mỏ vàng nhỏ,” tôi nói.
“Đúng, tất nhiên mình đang nói đến điều đó, không phải niềm vui lâu dài mà cậu đã tặng cho người em gái mà cậu vô cùng yêu thương đến mức thay vị trí của em ấy trong buổi chọn cống phẩm,” Peeta lạnh nhạt.