» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 8779
CHƯƠNG 20
Cho Peeta uống chỗ nước xuýt mất đến cả tiếng đồng hồ dỗ dành, cầu xin, đe dọa, và vâng, hôn nữa, nhưng cuối cùng, từng ngụm một, cậu ấy đã uống hết chiếc bình. Tôi để cậu ấy chìm vào giấc ngủ sau đó và chăm sóc nhu cầu cá nhân của mình, ngấu nghiến bữa tối với thịt groosling và các loại củ trong khi tôi nhìn lên trời xem báo cáo hàng ngày. Không có thương vong mới. Tuy nhiên, Peeta và tôi đã cho khán giả một ngày tương đối thú vị. Hy vọng rằng, các nhà Thiết lập Trò chơi sẽ cho chúng tôi một đêm yên bình.
Tôi theo phản xạ nhìn xung quanh tìm một cái cây tốt để làm tổ trên đó trước khi tôi nhận ra là đã kết thúc rồi. Ít nhất là trong một thời gian. Tôi không thể bỏ Peeta không được canh chừng trên mặt đất. Tôi bỏ lại quang cảnh nơi cậu ấy ẩn nấp trước đây bên bờ suối mà không thu dọn – làm thế nào tôi có thể che giấu nó? – và chúng tôi chỉ mới xuôi dòng suối được có năm mươi yard. Tôi đeo chiếc kính của mình vào, sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị mọi thứ để canh gác.
Nhiệt độ giảm mạnh và rất nhanh tôi ớn lạnh đến tận xương. Cuối cùng, tôi nhượng bộ và chui vào trong túi ngủ với Peeta. Hơi ấm như lò sưởi và tôi rất biết ơn nằm xích lại gần cho đến khi tôi nhận ra nó hơn cả ấm, nó quá nóng bởi chiếc túi ngủ đang bức xạ lại cơn sốt của cậu ấy. Tôi kiểm tra trán của cậu ấy, thấy nó nóng ran và khô. Tôi không biết phải làm gì. Bỏ cậu ấy trong túi ngủ và hy vọng hơi nóng quá mức đó sẽ xua đi cơn sốt ư? Đưa cậu ấy ra và hy vọng hơi lạnh ban đêm sẽ làm giảm nhiệt độ? Tôi kết thúc với việc nhúng ướt một miếng băng gạc và đặt nó lên trán cậu ấy. Nó có vẻ ít tác dụng, nhưng tôi sợ làm bất cứ thứ gì quá mạnh.
Tôi trải qua cả đêm nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Peeta, làm ướt lại băng gạc, và cố gắng không chú tâm vào thực tế rằng với việc lập nhóm với cậu ấy, tôi làm cho bản thân mình trở nên yếu hơn rất nhiều so với lúc một mình. Bị mắc kẹt trên mặt đất, phải canh gác, với một người rất ốm yếu đang cần được chăm sóc. Nhưng tôi biết trước cậu ấy đã bị thương. Và tôi vẫn đi tìm cậu ấy. Tôi sẽ chỉ cần tin tưởng rằng bất cứ bản năng nào gửi tôi đến để tìm cậu ấy là điều tốt.
Khi bầu trời ửng hồng, tôi nhận thấy mồ hôi lóng lánh trên môi Peeta và phát hiện ra cơn sốt đã lui. Cậu ấy chưa trở lại bình thường, nhưng thân nhiệt đã giảm đi vài độ. Đêm qua, khi tôi thu lượm dây leo, tôi bắt gặp một bụi dâu rừng của Rue. Tôi bứt quả và nghiền nó ra trong bình đựng nước xuýt với nước lạnh.
Peeta đang cố gắng ngồi dậy khi tôi tiến vào hang. “Mình đã tỉnh dậy và cậu thì đi rồi,” cậu ấy nói. “Mình đã lo cho cậu.”
Tôi phải phì cười khi tôi cho cậu ấy nằm xuống. “Cậu đã lo lắng cho mình ư? Cậu có tự quan sát bản thân gần đây không?”
“Mình nghĩ Cato và Clove có thể đã tìm ra cậu. Họ thích đi săn lùng vào ban đêm,” cậu ấy nói, vẫn có vẻ nghiêm trọng.
“Clove ư? Đó là ai?” tôi hỏi.
“Cô gái từ Đặc khu 2. Cô ta vẫn sống, đúng không?” cậu ấy nói.
“Đúng, chỉ còn họ, chúng ta, Thresh và Mặt Cáo,” tôi nói. “Đó là cái tên mình đặt cho cô gái đến từ Đặc khu 5. Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn hôm qua. Đây là một sự cải thiện lớn lao khi ra khỏi chỗ bùn lầy,” cậu ấy nói. “Quần áo sạch sẽ, thuốc và một chiếc túi ngủ… và cậu.”
Ồ, phải rồi, cả một câu chuyện lãng mạn. Tôi vươn tay để chạm vào má cậu ấy và cậu ấy bắt lấy bàn tay tôi, rồi đặt nó lên môi mình. Tôi nhớ cha tôi cũng làm những việc như thế này với mẹ tôi và tôi tự hỏi Peeta lấy nó ở đâu ra. Chắc chắn không phải từ cha cậu ấy và mụ phù thủy kia.
“Sẽ không thêm nụ hôn nào nữa dành cho cậu cho đến khi cậu ăn xong,” tôi cảnh báo.
Chúng tôi phải dựng cậu ấy lên dựa vào tường và cậu ấy ngoan ngoãn nuốt những ngụm dâu nghiền mà tôi đút cho. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn từ chối thịt groosling.