» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 8775
“Cậu đã không ngủ,” Peeta lên tiếng.
“Mình không sao,” tôi nói. Nhưng sự thật là, tôi kiệt sức.
“Giờ ngủ đi. Mình sẽ canh chừng. Mình sẽ đánh thức cậu nếu có gì xảy ra,” cậu ấy nói. Tôi do dự. “Katniss, cậu không thể thức mãi được.”
Cậu ấy đã đúng điểm đó. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải ngủ. Và có lẽ tốt hơn là nên ngủ ngay bây giờ khi cậu ấy có vẻ khá tỉnh táo và chúng tôi có ánh sáng ban ngày đứng về phía mình. “Thôi được,” tôi nói. “Nhưng chỉ trong vài giờ thôi. Sau đó cậu đánh thức mình dậy.”
Lúc này chiếc túi ngủ quá ấm. Tôi trải phẳng nó ra trên nền hang và nằm xuống, một tay vẫn đặt lên cây cung phòng trường hợp tôi phải bắn ngay lúc phát hiện ra. Peeta ngồi bên cạnh tôi, dựa vào tường, cái chân bị thương duỗi ra trước mặt, mắt cậu ấy dán vào thế giới bên ngoài. “Ngủ đi,” cậu ấy nói dịu dàng. Bàn tay cậu ấy chải những lọn tóc xõa ra khỏi trán tôi. Không giống như những nụ hôn và sự âu yếm đóng kịch từ trước đến giờ, cử chỉ này dường như rất tự nhiên và thoải mái. Tôi không muốn cậu ấy dừng lại và cậu ấy cũng không dừng. Cậu ấy vẫn tiếp tục vuốt tóc tôi khi tôi ngủ.
Quá lâu. Tôi ngủ quá lâu. Tôi biết ngay từ lúc mở mắt ra rằng chúng tôi đã ở vào buổi chiều. Peeta vẫn ở ngay bên cạnh tôi, vị trí của cậu ấy không thay đổi. Tôi ngồi dậy, cảm thấy có chút gì đó dè chừng nhưng đã được nghỉ ngơi tốt hơn trong nhiều ngày qua.
“Peeta, cậu đã được dặn là phải gọi mình dậy sau một vài giờ rồi mà,” tôi nói.
“Để làm gì? Không có gì xảy ra ở đây hết,” cậu ấy nói. “Với lại mình thích nhìn cậu ngủ. Cậu không cau có. Cải thiện vẻ ngoài của cậu rất nhiều.”
Điều này, tất nhiên, đem đến một cái quắc mắt làm cậu ấy cười toe toét. Đó là lúc tôi nhận ra môi cậu ấy khô khốc đến mức nào. Tôi kiểm tra má cậu ấy. Nóng như một lò than. Cậu ấy khẳng định rằng đã uống nước, nhưng tôi cảm thấy những cái chai vẫn còn đầy nguyên. Tôi đưa cho cậu ấy thêm vài viên thuốc và đứng trông chừng khi cậu ấy uống lít nước đầu tiên, rồi đến lít thứ hai. Sau đó tôi chăm sóc các vết thương nhỏ của cậu ấy, vết bỏng, vết ong chích, mà đang cho thấy đã cải thiện rất nhiều. Tôi làm mình cứng rắn lên và gỡ băng cho cái chân cậu ấy.
Trái tim tôi như chùng xuống. Nó tệ hơn, tệ hơn rất nhiều. Dễ nhận ra là không có mủ nữa, nhưng sưng lên to hơn và chỗ da căng bóng thì đỏ rực. Sau đó tôi nhìn thấy vết đỏ bắt đầu lan lên chân cậu ấy. Nhiễm trùng máu. Không được ngăn chặn, chắc chắn nó sẽ giết chết cậu ấy. Những chiếc lá tôi nhai và thuốc mỡ không có tác dụng với nó. Chúng tôi sẽ cần những loại thuốc chống nhiễm trùng cực mạnh từ Capitol. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi giá cả của những loại thuốc hiệu nghiệm đó. Nếu Haymitch gộp mọi phần quà của các nhà tài trợ lại, liệu ông ấy có đủ tiền không? Tôi nghi ngờ điều đó. Giá cả của quà tặng tăng lên theo thời gian kéo dài Trò chơi. Cái giá để mua được một bữa ăn đầy đủ trong ngày đầu tiên sẽ chỉ mua được một cái bánh quy vào ngày thứ mười hai. Và loại thuốc mà Peeta cần đã ở mức giá cực cao ngay từ đầu.
“Chà, sưng tấy hơn, nhưng mủ thì không còn nữa,” tôi nói bằng giọng run run.
“Mình biết nhiễm trùng máu là thế nào, Katniss,” Peeta nói. “Ngay cả khi mẹ mình không phải là người chữa bệnh.”
“Cậu sẽ chỉ cần phải chịu đựng lâu hơn những người khác thôi Peeta. Họ sẽ chữa được nó ở Capitol khi chúng ta chiến thắng,” tôi nói.
“Phải rồi, đó là một kế hoạch tốt đấy,” cậu ấy trả lời. Nhưng tôi cảm thấy điều này chủ yếu là vì tôi.
“Cậu phải ăn. Làm cho cậu khỏe lên. Mình sẽ làm súp cho cậu,” tôi nói.
“Đừng nhóm lửa lên,” cậu ấy nói. “Nó không đáng đâu.”
“Chúng ta sẽ xem sao,” tôi đáp lại. Khi tôi lấy chiếc bình xuống suối, tôi ngạc nhiên thấy trời nóng kinh khủng thế nào. Tôi thề là các Nhà thiết lập Trò chơi đã làm tăng vọt nhiệt độ lên vào ban ngày và cho nó tụt hẳn xuống vào ban đêm. Tuy nhiên, nhiệt độ của những tảng đá phơi dưới nắng bên dòng suối cho tôi một ý tưởng. Có lẽ tôi không cần phải nhóm một ngọn lửa.