» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 8776
Tôi sắp đặt trên một tảng đá lớn có bề mặt phẳng nằm giữa đường từ dòng suối đến hang. Sau khi làm sạch nửa bình nước, tôi đặt nó trực tiếp dưới ánh nắng mặt trời và cho thêm vài hòn đá nóng to bằng quả trứng vào nước. Tôi là người đầu tiên công nhận rằng tôi không giỏi nấu nướng. Nhưng vì súp chủ yếu bao gồm cho mọi thứ vào một cái bình và chờ đợi, nên nó là một trong những món tôi nấu khá hơn. Tôi băm nhỏ thịt groosling cho đến khi nó gần như nhuyễn ra và nghiền vài loại củ của Rue. Thật may là chúng đều đã được nướng rồi nên chúng hầu như chỉ cần được làm nóng lên. Đã xong, dưới ánh mặt trời và các viên đá, nước đã ấm lên. Tôi cho thịt và củ vào, đổi những viên đá mới, và đi tìm thứ rau gì đó để tăng hương vị nó thêm một chút. Trước khi quá lâu, tôi tìm ra một cụm rau thơm mọc ở chân vài tảng đá. Hoàn hảo. Tôi thái chúng ra thật nhỏ và cho thêm vào bình, đổi các viên đá một lần nữa, đậy nắp lại, và để mọi thứ được hầm lên.
Tôi thấy có rất ít dấu hiệu của các con thú xung quanh, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi bỏ Peeta lại một mình trong lúc đi săn, nên tôi đặt nửa tá bẫy và hy vọng tôi may mắn. Tôi băn khoăn về các cống phẩm khác, bây giờ họ xoay sở thế nào khi nguồn thực phẩm chính của họ đã bị thổi bay. Ít nhất ba người trong số họ, Cato, Clove và Mặt Cáo, đã phải sống dựa vào đó. Tuy nhiên Thresh có lẽ không cần. Tôi có linh cảm rằng cậu ta chắc phải có những kiến thức giống Rue về cách làm thế nào để tự nuôi sống bản thân từ thế giới xung quanh. Họ có đang đánh nhau không? Đang tìm kiếm chúng tôi ư? Có thể một trong số họ đã xác định được vị trí của chúng tôi và chỉ đang chờ đến thời cơ thích hợp để tấn công. Ý nghĩ đó làm tôi quay trở lại hang.
Peeta đang nằm dài trên chiếc túi ngủ dưới bóng của các tảng đá. Mặc dù gương mặt cậu ấy sáng lên một chút khi tôi bước vào, nhưng rõ ràng là cậu ấy cảm thấy khổ sở. Tôi đặt những miếng vải mát lên đầu cậu ấy, nhưng chúng gần như đã ấm lên ngay khi chạm vào da cậu ấy.
“Cậu có muốn gì không?” tôi hỏi.
“Không,” cậu ấy trả lời. “Cảm ơn cậu. Đợi đã, có. Kể chuyện cho mình nghe đi.”
“Kể chuyện ư? Về cái gì?” tôi nói. Tôi không phải người giỏi kể chuyện. Nó là một dạng giống như hát hò. Nhưng một lần cách đây lâu rồi, Prim đã vòi vĩnh được một câu chuyện từ tôi.
“Chuyện gì đó vui vẻ. Kể cho mình nghe về ngày hạnh phúc nhất mà cậu có thể nhớ được,” Peeta nói.
Tôi thở hắt ra, nửa như thở dài, nửa như trút bỏ bực tức. Một câu chuyện vui ư? Điều này sẽ đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn món súp. Tôi vắt óc ra để nhớ lại những kỷ niệm vui. Phần lớn chúng là về Gale và tôi ở ngoài săn bắn và không hiểu sao tôi không nghĩ chúng sẽ hấp dẫn với cả Peeta lẫn khán giả. Vậy thì chỉ còn lại Prim.
“Mình đã bao giờ kể cho cậu nghe về việc làm thế nào mình kiếm được con dê cho Prim chưa?” tôi hỏi. Peeta lắc đầu và nhìn tôi chờ đợi. Nên tôi bắt đầu. Nhưng thận trọng. Vì những lời nói của tôi sẽ được truyền đi trên toàn Panem. Và trong khi mọi người sẽ dễ dàng suy luận ra rằng tôi đi săn bất hợp pháp, tôi không muốn làm hại Gale hay Greasy Sae, hay người bán thịt, hay thậm chí cả những Người giữ trị an ở quê nhà, những người là khách hàng của tôi, bằng cách công khai thông báo rằng họ cũng phạm luật.
Đây là câu chuyện thật về việc làm thế nào tôi kiếm được tiền mua con dê Lady cho Prim. Đó là một buổi tối ngày thứ sáu, ngày trước sinh nhật lần thứ mười của Prim vào cuối tháng năm. Ngay khi tan học, Gale và tôi đã vào rừng, bởi vì tôi muốn có đủ đồ để trao đổi lấy một món quà cho Prim. Có thể một ít vải mới để may váy hay một chiếc lược. Bẫy chúng tôi đặt đã bắt được kha khá và rừng thì đầy rau xanh, nhưng điều này cũng thực sự không hơn một mẻ trung bình vào đêm ngày thứ sáu của chúng tôi. Tôi đã rất thất vọng khi quay về mặc dù Gale đã nói rằng chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn vào ngày mai. Chúng tôi đang ngồi nghỉ một lát bên dòng suối khi tôi nhìn thấy nó. Một con nai đực còn non, theo kích thước thì nó chắc khoảng một tuổi. Gạc của nó vừa mới nhú lên, vẫn còn nhỏ và phủ đầy lông nhung. Nó đã ở tư thế chuẩn bị chạy nhưng không chắc chắn về chúng tôi, không quen thuộc với con người. Rất xinh đẹp.