» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 9096
“Cúi xuống đây một phút đã,” cậu ấy nói. “Cần phải nói với cậu vài việc.” Tôi nghiêng người và hướng cái tai lành lặn đến gần môi cậu ấy, cảm thấy nhột nhột khi cậu ấy thì thầm. “Hãy nhớ, chúng ta đang yêu nhau điên cuồng, nên cứ hôn mình bất cứ lúc nào cậu cảm thấy thích.”
Tôi giật mạnh đầu lại nhưng cuối cùng bật cười. “Cám ơn, mình sẽ ghi nhớ điều đó.” Ít nhất, cậu ấy vẫn còn có thể nói đùa. Nhưng khi tôi bắt đầu giúp cậu ấy xuống suối, tất cả sự coi nhẹ đã biến mất. Chỉ đi có hai feet mà sao có thể khó đến thế? Quá khó khăn khi tôi nhận ra cậu ấy không thể tự mình di chuyển một inch nào. Cậu ấy yếu đến nỗi điều tốt nhất cậu ấy có thể làm được là không chống lại. Tôi cố gắng lôi cậu ấy, nhưng dù cho thực tế là tôi biết cậu ấy đang làm tất cả có thể để giữ im lặng thì những tiếng rên đau đớn vẫn thoát ra. Bùn và cây cỏ dường như đã giữ chặt cậu ấy và cuối cùng tôi phải dùng hết sức kéo mạnh để gỡ cậu ấy ra khỏi sự kết dính của chúng. Cậu ấy vẫn cách mặt nước hai feet, nằm đó, răng nghiến chặt, nước mắt trào ra tạo thành những vệt dài trên khuôn mặt đầy vết bẩn của bùn đất.
“Nhìn này, Peeta, mình sẽ lăn cậu xuống suối. Chỗ này rất nông, được chứ?” tôi nói.
“Tuyệt,” cậu ấy nói.
Tôi cúi xuống một bên cậu ấy. Dù chuyện gì xảy ra, tôi tự nhủ, không được dừng lại cho đến khi đưa được cậu ấy xuống nước. “Đếm đến ba,” tôi nói. “Một, hai, ba!” Tôi chỉ có thể lăn được đúng một vòng trước khi buộc phải dừng lại bởi âm thanh kinh khủng mà cậu ấy kêu lên. Giờ thì cậu ấy đã nằm ở mép bờ suối. Dù sao thì có lẽ điều này cũng tốt hơn.
“Thôi được, thay đổi kế hoạch. Mình sẽ không cố đưa cậu xuống nước nữa,” tôi nói với cậu ấy. Ngoài ra, nếu như tôi đưa cậu ấy xuống nước, ai mà biết được liệu tôi có thể đưa nổi cậu ấy lên hay không?”
“Không lăn nữa à?” cậu ấy hỏi.
“Thế là được rồi. Để mình giúp cậu lau rửa. Canh chừng khu rừng giúp mình, được chứ?” tôi nói. Thật khó để biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu ấy đóng thành bánh với bùn và lá cây mục. Tôi thậm chí còn không nhìn ra quần áo cậu ấy. Nếu cậu ấy đang mặc quần áo. Ý nghĩ đó làm tôi ngần ngại một lát, nhưng rồi tôi cũng bắt tay vào. Các cơ thể khỏa thân không phải là một vụ gì to tát trong đấu trường, đúng không?
Tôi có hai chiếc bình và một túi da đựng nước của Rue. Tôi dựng chúng dựa vào những tảng đá trong dòng suối để chúng luôn được làm đầy trong khi tôi đổ nước chiếc thứ ba lên người Peeta. Phải mất một lúc, nhưng cuối cùng tôi cũng loại bỏ được đủ bùn để nhìn thấy quần áo của cậu ấy. Tôi nhẹ nhàng mở khóa chiếc áo khoác, mở cúc chiếc áo sơ mi và cẩn thận cởi chúng ra. Chiếc áo lót của cậu ấy bị dính vào vết thương, nên tôi phải cắt nó ra bằng con dao của mình và lại trút nước lên cậu ấy để làm cho nó rời ra. Cậu ấy thâm tím mình mẩy với một vết bỏng dài cắt ngang trên ngực và bốn vết chích của ong tracker jacker, nếu tính cả vết dưới tai. Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Ngần này tôi có thể chữa được. Tôi quyết định chăm sóc phần cơ thể phía trên của cậu ấy trước, để làm nhẹ bớt phần nào đau đớn, trước khi xử trí bất cứ tổn hại nào Cato đã gây ra ở chân cậu ấy.
Vì việc chữa trị các vết thương của cậu ấy dường như vô nghĩa khi cậu ấy nằm trong đống bùn lầy, tôi cố gắng dựng cậu ấy ngồi dựa vào tảng đá cuội. Cậu ấy ngồi đó, không phàn nàn gì, trong khi tôi rửa sạch tất cả các vết bẩn trên tóc và da. Da thịt cậu ấy trắng nhợt dưới ánh mặt trời và cậu ấy trông không còn khỏe mạnh và rắn chắc nữa. Tôi phải chích để rút ngòi ong tracker jacker ra khỏi vết đốt sưng phồng như quả mận của cậu ấy, điều này làm cậu ấy nhăn mặt lại, nhưng lúc tôi đắp những chiếc lá lên, cậu ấy thở ra khoan khoái. Trong khi cậu ấy phơi khô dưới ánh nắng, tôi giặt chiếc áo sơ mi và áo khoác dơ dáy và trải chúng lên tảng đá cuội. Sau đó tôi bôi kem trị bỏng lên ngực cậu ấy. Đây là lúc tôi nhận ra da cậu ấy trở nên nóng bỏng như thế nào. Lớp bùn và những chai nước đã che đi sự thật rằng cậu ấy đang nóng rẫy lên vì sốt. Tôi lục tung bộ sơ cứu mà tôi lấy được từ tên cống phẩm Đặc khu 1 và tìm thấy vài viên thuốc giúp hạ thân nhiệt. Mẹ tôi đôi khi thực sự phải vét hết tiền và mua những viên thuốc này khi những bài thuốc ở nhà của bà không có tác dụng.