» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 9093
Ở yên đây và ngủ một chút đi, Katniss, tôi tự chỉ thị cho mình, mặc dù tôi đang ước rằng mình có thể đi tìm Peeta ngay lúc này. Ngày mai, mày sẽ đi tìm cậu ấy.
Tôi thực sự ngủ, nhưng vào buổi sáng tôi cảnh giác hơn, nghĩ rằng trong khi đám Chuyên nghiệp có thể ngần ngại tấn công tôi trên cây, chúng hoàn toàn có thể sắp đặt một cuộc mai phục. Tôi đảm bảo chuẩn bị đầy đủ cho bản thân trong cả một ngày – ăn một bữa sáng no nê, buộc chặt ba lô, sẵn sàng vũ khí – trước khi tôi trèo xuống. Nhưng tất cả có vẻ rất thanh bình và yên tĩnh ở dưới đất.
Ngày hôm nay tôi phải cẩn thận từng ly từng tý. Bọn Chuyên nghiệp sẽ biết tôi đang cố gắng tìm ra chỗ của Peeta. Chúng cũng có thể đang muốn chờ đến khi tôi tìm được trước khi ập đến. Nếu cậu ấy đang bị thương rất nặng như Cato nghĩ, tôi sẽ ở vị trí phải bảo vệ cho cả hai chúng tôi mà không có sự hỗ trợ nào. Nhưng nếu cậu ấy mất năng lực đến mức ấy, làm thế nào cậu ấy có thể sống sót được đến giờ? Và làm thế quái nào tôi có thể tìm ra cậu ấy?
Tôi cố gắng nghĩ lại tất cả những gì Peeta đã từng nói mà có thể cho tôi bất kỳ sự chỉ dẫn nào đến nơi cậu ấy đang lẩn trốn, nhưng không có ý tưởng nào lóe lên. Nên tôi quay trở lại khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ấy chói sáng dưới ánh mặt trời, la hét tôi phải chạy đi. Sau đó Cato xuất hiện với thanh kiếm đã được rút ra. Và sau khi tôi đi xa, hắn đã đâm Peeta. Nhưng làm thế nào Peeta có thể chạy được? Có lẽ cậu ấy đã chống chọi với chất độc của tracker jacker tốt hơn Cato.
Có lẽ đó là biến số đã giúp cậu ấy trốn thoát. Nhưng cậu ấy cũng bị ong đốt. Vậy cậu ấy có thể đi được bao xa với việc bị đâm và ngấm đầy nọc độc? Và làm thế nào cậu ấy có thể sống được trong tất cả những ngày này kể từ lúc đó? Nếu vết thương và các vết đốt vẫn chưa giết được cậu ấy thì chắc chắn cơn khát lúc này đã hạ gục cậu ấy.
Và đó là lúc tôi tìm ra manh mối đầu tiên để đến chỗ có thể tìm thấy cậu ấy. Cậu ấy không thể sống được mà không có nước. Tôi biết điều đó từ những ngày đầu tiên ở đây. Cậu ấy phải trốn ở đâu đó gần nguồn nước. Ở đây có hồ nước, nhưng tôi thấy rằng đó là lựa chọn không hợp lý vì chỗ đó quá gần căn cứ cắm trại của bọn Chuyên nghiệp. Một vài vũng nước suối chảy đọng lại. Nhưng bạn thực sự sẽ giống như một con vịt ngồi trước họng súng thợ săn nếu ở một trong những chỗ đó. Và dòng suối. Cái mà chảy từ chỗ tôi và Rue hạ trại xuôi xuống gần hồ nước và xa hơn. Nếu cậu ấy bám ở chỗ dòng suối, cậu ấy có thể thay đổi vị trí và luôn luôn ở gần nguồn nước. Cậu ấy có thể đi trong dòng nước và xóa đi mọi dấu vết. Cậu ấy thậm chí còn có thể bắt được một hoặc hai con cá.
Chà, dù sao đi nữa thì đó cũng là chỗ để bắt đầu.
Để làm rối loạn suy nghĩ của kẻ thù, tôi đốt một đống lửa với rất nhiều cành cây tươi. Thậm chí nếu chúng nghĩ đó là một trò lừa bịp, tôi hy vọng chúng sẽ quyết định rằng tôi trốn ở đâu đó gần đấy. Trong khi thực tế là tôi đang đi tìm kiếm Peeta.
Mặt trời xua tan sương mù buổi sáng gần như ngay lập tức và tôi có thể nói rằng ngày hôm nay sẽ nóng bức hơn thường lệ. Nước làm đôi chân trần của tôi mát dịu khi tôi đi xuôi dòng. Tôi muốn gọi to tên Peeta trong lúc đi nhưng kiên quyết chống lại ý định đó. Tôi sẽ phải tìm cậu ấy bằng mắt và một bên tai lành lặn hoặc cậu ấy sẽ phải tìm tôi. Nhưng cậu ấy sẽ biết rằng tôi đang tìm kiếm, đúng không? Cậu ấy sẽ không nghĩ xấu về tôi khi cho rằng tôi sẽ lờ đi luật mới và tiếp tục một mình. Cậu ấy có nghĩ vậy không? Cậu ấy rất khó để xét đoán, điều đó có thể rất thú vị trong một vài hoàn cảnh, nhưng vào lúc này nó chỉ gây thêm nhiều khó khăn.
Không mất nhiều thời gian đi đến nơi mà tôi đã tắm gội để tới chỗ trại của nhóm Chuyên nghiệp. Không có dấu vết gì của Peeta, nhưng điều này không làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã đi đi lại lại ở khu nước rộng này ba lần kể từ khi xảy ra vụ ong tracker jacker. Nếu cậu ấy ở gần đây, chắc chắn tôi đã phải có vài nghi ngờ về nó. Dòng suối bắt đầu lượn vòng về bên trái đến một khoảng rừng hoàn toàn xa lạ với tôi. Hai bên bờ suối bùn lầy được che phủ bởi các loại thực vật mọc dưới nước rậm rạp dẫn đến những tảng đá lớn mà kích thước tăng lên cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ thoát khỏi dòng suối không phải là một vấn đề đơn giản. Chiến đấu với Cato hoặc Thresh khi tôi trèo qua địa hình đầy đá lởm chởm này. Thực tế, tôi chỉ vừa mới quyết định là tôi đã hoàn toàn sai phương hướng, rằng một anh chàng bị thương không thể mò đến và đi từ nguồn nước này được, là lúc tôi nhìn thấy một vệt máu chảy xuống chỗ cong của một tảng đá mòn. Lúc này vệt máu đã khô lâu rồi, nhưng những vết bẩn quệt sang các bên cho thấy có ai đó – một người có lẽ không hoàn toàn điều khiển được trí óc của mình – đã cố gắng xóa nó đi.