» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 9098
“Nuốt chúng đi,” tôi nói với cậu ấy, và cậu ấy ngoan ngoãn cầm lấy những viên thuốc. “Cậu chắc phải đói rồi.”
“Không thực sự. Thật buồn cười, mình không thấy đói nhiều ngày nay rồi,” Peeta nói. Thực tế, khi tôi đưa cho cậu ấy thịt groosling, cậu ấy nhăn mũi với nó và quay đi. Đó là lúc tôi biết cậu ấy ốm yếu đến mức nào.
“Peeta, chúng ta cần phải cho cậu ăn một chút,” tôi khăng khăng.
“Nó sẽ bị nôn ra ngay thôi,” cậu ấy nói. Điều tốt nhất tôi có thể làm là ép được cậu ấy ăn một vài miếng táo khô. “Cảm ơn. Mình thấy tốt hơn nhiều rồi, thật đấy. Bây giờ mình có thể ngủ không, Katniss?” cậu ấy hỏi.
“Sớm thôi,” tôi hứa. “Mình phải xem xét cái chân của cậu đã.” Cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi tháo giày, tất của cậu ấy, và sau đó chầm chậm gỡ chiếc quần ra. Tôi có thể nhìn thấy vết rách mà lưỡi kiếm của Cato đã xẻ qua lớp vải vào đùi cậu ấy, nhưng nó không thể nào chuẩn bị trước tinh thần cho tôi để nhìn thấy những gì bên dưới. Vết thương dài và sâu đỏ tấy lên đang rỉ ra cả máu và mủ. Cả cẳng chân sưng phồng. Và tệ hơn cả là mùi của thịt thối rữa.
Tôi muốn bỏ chạy. Biến mất trong rừng như tôi đã làm vào cái ngày người ta mang nạn nhân bị bỏng đến nhà tôi. Bỏ đi và săn bắn trong khi mẹ tôi và Prim làm những việc mà tôi không hề có kỹ năng cũng như dũng khí để đối mặt. Nhưng không có ai ở đây ngoài tôi. Tôi cố lấy lại thái độ bình tĩnh như mẹ tôi luôn có khi phải giải quyết những trường hợp đặc biệt tồi tệ.
“Vô cùng kinh khủng, đúng không?” Peeta hỏi. Cậu ấy ghé sát nhìn tôi.
“Tàm tạm.” Tôi nhún vai giống như nó chẳng phải cái gì ghê gớm. “Cậu nên nhìn thấy một vài người họ mang từ các hầm mỏ đến cho mẹ mình.” Tôi cố kiềm chế để không nói ra tôi đã thường xuyên biến khỏi nhà như thể nào mỗi khi mẹ tôi chữa trị cho bất cứ ca nào nặng hơn một cơn cảm lạnh. Nhớ lại, tôi thậm chí không buồn ở xung quanh ho hắng. “Đầu tiên là phải rửa sạch nó.”
Tôi để Peeta mặc chiếc quần sooc bên trong vì nó không trong tình trạng tồi tệ và tôi cũng không muốn kéo nó ra khỏi chiếc đùi sưng phồng, và, thôi được, có lẽ ý tưởng về việc nhìn thấy cậu ấy khỏa thân làm tôi không thoải mái. Đó là một điểm khác nữa về mẹ tôi và Prim. Khỏa thân không có tác động gì với họ, không gây cho hai người bất kỳ sự lúng túng nào. Mỉa mai thay, ở thời điểm này của Trò chơi, em gái bé bỏng của tôi lại hữu dụng với Peeta hơn tôi rất nhiều. Tôi bỏ mảnh ni lông bên dưới cậu ấy để tôi có thể rửa xuống phần cơ thể phía dưới. Với mỗi chai nước mà tôi dội lên cậu ấy, vết thương trông càng tệ hơn. Phần cơ thể bên dưới của cậu ấy khá ổn, chỉ có một vết đốt của ong tracker jacker và một vài vết bỏng nhỏ mà tôi có thể chữa trị nhanh chóng. Nhưng vết thương sâu trên chân cậu ấy… tôi có thể làm được cái quái gì với nó đây?
“Tại sao chúng ta không cho nó một chút không khí và sau đó…” tôi nói nhỏ dần.
“Và sau đó cậu sẽ khâu nó lại ư?” Peeta nói. Cậu ấy nhìn gần như thấy thương cảm cho tôi, như thể cậu ấy biết tôi mất phương hướng như thế nào.
“Đúng đấy,” tôi trả lời. “Trong lúc đó, cậu ăn những cái này đi.” Tôi đặt một vài nửa quả lê khô vào tay cậu ấy và quay trở lại dòng suối giặt chỗ quần áo còn lại. Khi chúng đã được trải ra để phơi khô, tôi kiểm tra những thứ trong bộ đồ sơ cứu. Nó chỉ toàn những thứ rất cơ bản. Băng gạc, thuốc giảm sốt, thuốc để ổn định dạ dày. Không có thứ gì chuyên sâu hơn mà tôi sẽ cần để chữa cho Peeta.