» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 9095
“Chúng ta sẽ phải thí nghiệm một chút,” tôi thú nhận. Tôi biết những chiếc lá trị vết ong tracker jacker đốt có tác dụng hút các chất nhiễm trùng ra, nên tôi bắt đầu với chúng trước. Trong vòng vài phút sau khi tôi đắp chỗ lá được nhai lên vết thương, mủ bắt đầu chảy sang một bên của cẳng chân. Tôi tự nhủ đây là dấu hiệu tốt và cắn má trong của mình thật mạnh bởi bữa sáng của tôi đang đe dọa sẽ trào ra ngoài.
“Katniss?” Peeta gọi. Tôi bắt gặp ánh mắt cậu ấy, biết rằng mặt tôi chắc phải đang tái xanh đi. Cậu ấy thốt lên. “Về nụ hôn đó thì sao?”
Tôi bật cười bởi vì tất cả những việc này thật kinh khủng khiến tôi không chịu nổi.
“Có gì không ổn à?” cậu ấy hỏi với một chút quá ngây thơ.
“Mình… mình không giỏi việc này lắm. Mình không phải mẹ mình. Mình không biết mình đang làm gì và mình ghét mủ,” tôi thú nhận. “Eo!” Tôi tự cho phép mình buông ra tiếng rên rỉ khi tôi giũ sạch lớp lá đầu tiên và đắp lớp thứ hai. “Eo ơi!”
“Cậu săn bắn như thế nào?” cậu ấy hỏi.
“Tin mình đi. Giết các con thú dễ dàng hơn việc này rất nhiều,” tôi nói. “Mặc dù với tất cả những gì mình biết, thì mình đang giết cậu.”
“Cậu có thể làm nó nhanh lên một chút không?” cậu ấy hỏi.
“Không. Im lặng và ăn lê của cậu đi,” tôi ra lệnh.
Sau ba lần đắp lá và những thứ trông như một xô mủ, vết thương trông khá hơn. Bây giờ chỗ sưng tấy đã xẹp xuống, tôi có thể nhìn ra kiếm của Cato đã chém sâu đến mức nào. Vào đến tận xương.
“Tiếp theo là gì, bác sĩ Everdeen?” cậu ấy hỏi.
“Có lẽ mình sẽ bôi một chút thuốc mỡ trị bỏng lên nó. Mình nghĩ dù sao thì nó cũng có tác dụng chống nhiễm trùng. Và sẽ băng nó lại nhé?” tôi nói. Tôi làm vậy và mọi thứ dường như dễ điều khiển hơn nhiều, băng trong vải cotton trắng sạch sẽ. Mặc dù đắp bằng băng gạc vô trùng, mép chiếc quần sooc trông thật bẩn và chảy ra những chất có thể gây nhiễm trùng. Tôi lôi ra chiếc ba lô của Rue. “Đây, che chắn cho cậu bằng cái này và mình sẽ giặt chiếc quần sooc của cậu.”
“Ồ, mình không quan tâm nếu cậu nhìn thấy mình,” Peeta nói.
“Cậu chỉ giống như những người khác trong gia đình mình,” tôi nói. “Mình để ý, được chứ?” Tôi quay lưng đi và nhìn xuống suối cho đến khi chiếc quần sooc được ném bắn tung tóe vào dòng nước. Cậu ấy chắc đang cảm thấy tốt hơn một chút nếu có thể ném nó.
“Cậu biết đấy, cậu là loại người quá câu nệ nguyên tắc đối với một người có thể giết người,” Peeta lên tiếng khi tôi đập chiếc quần sooc giữa hai tảng đá để làm sạch. “Sau cùng thì mình ước rằng mình đã để cậu tắm rửa cho Haymitch.”
Tôi nhăn mũi khi nghĩ đến ký ức đó. “Ông ấy đã đi xa đến đâu?”
“Không phải thứ cậu nên biết đâu,” Peeta trả lời. Sau đó dừng một lát như thể ký ức đó đang dội lại. “Tại sao, cậu đã nhận được thứ gì đó à?”
“Thuốc trị bỏng,” tôi nói gần như bẽn lẽn. “Ồ, và một ít bánh mì.”
“Mình đã luôn biết rằng cậu được ông ấy yêu thích,” Peeta nói.
“Xin cậu, ông ấy không thể chịu đựng được việc ở trong cùng một phòng với mình,” tôi nói.
“Bởi vì hai người rất giống nhau,” Peeta nói khẽ. Tuy nhiên tôi lờ nó đi bởi vì giờ thực sự không phải là lúc ðể tôi rủa xả Haymitch, ðiều mà thôi thúc tôi trýớc tiên.
Tôi ðể Peeta ngủ một lát trong khi ðợi quần áo của cậu ấy khô, nhýng vào lúc chiều muộn, tôi không muốn ðợi thêm chút nào nữa. Tôi nhẹ nhàng lắc vai cậu ấy. “Peeta, bây giờ chúng ta phải ði thôi.”
“Ði ý?” Cậu ấy có vẻ không hiểu. “Ði ðâu?”
“Ði khỏi ðây. Có l