» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:05 01/08/2013
» Lượt xem: 9094
Bám chặt vào tảng đá, tôi chầm chậm di chuyển theo hướng của vết máu, tìm kiếm cậu ấy. Tôi tìm được thêm vài vết máu nữa, một vết có vài sợi vải dính vào, nhưng không có dấu hiệu của sự sống. Tôi phá tan sự im lặng và gọi tên cậu ấy bằng giọng thì thào. “Peeta! Peeta!” Sau đó một con mockingjay đậu trên một cái cây tàn tạ và bắt đầu nhại lại tiếng của tôi nên tôi dừng lại. Tôi bỏ cuộc và trèo trở lại dòng suối, suy nghĩ, Cậu ấy chắc đã đi tiếp. Một chỗ nào đó xa hơn ở dưới.
Bàn chân tôi vừa mới chạm đến mặt nước khi tôi nghe thấy một giọng nói.
“Em đến đây để kết liễu tôi đúng không, em yêu?”
Tôi quay phắt lại. Nó đến từ bên trái, nên tôi nghe không được rõ lắm. Và giọng nói thì rất khàn và yếu. Tuy nhiên, nó phải là của Peeta. Còn ai trong đấu trường này có thể gọi tôi là em yêu? Mắt tôi nhìn kỹ vào bờ suối, nhưng ở đó không có gì. Chỉ có bùn, cây cỏ, chân của các tảng đá.
“Peeta?” tôi thì thào. “Cậu ở đâu?” Không có ai trả lời. Liệu có phải tôi vừa mới tưởng tượng ra nó? Không, tôi chắc chắn nó là thật và cũng rất gần với tôi nữa. “Peeta?” Tôi rón rén đi dọc bờ suối.
“Này, đừng có dẫm lên mình.”
Tôi nhày lùi lại. Giọng cậu ấy ở ngay dưới chân tôi. Nhưng vẫn không thấy gì. Sau đó mắt cậu ấy mở ra, một màu xanh nước biển không thể nhầm lẫn được giữa bùn nâu và lá xanh. Tôi há hốc miệng và được thưởng bằng hình ảnh một hàm răng trắng muốt khi cậu ấy cười.
Đó là kết quả của sự ngụy trang. Bỏ đi sự ngạo mạn. Peeta chắc hẳn đã bước vào màn trình diễn cá nhân với các Nhà thiết lập Trò chơi và vẽ cậu ấy hòa vào một cái cây. Hay một tảng đã cuội. Hay một bờ suối bùn lầy mọc đầy cỏ dại.
“Nhắm mắt cậu lại,” tôi ra lệnh. Cậu ấy làm theo, và ngậm cả miệng lại nữa, và hoàn toàn biến mất. Phần lớn những gì tôi có thể cho là cơ thể cậu ấy thì thực sự nằm dưới một lớp bùn và thực vật. Mặt và cánh tay cậu ấy thì được khéo léo ngụy trang thành vô hình. Tôi quỳ xuống cạnh cậu. “Mình cho là tất cả những giờ dài để trang trí bánh ngọt đã được trả giá xứng đáng.”
Peeta mỉm cười. “Đúng, che phủ. Đó là lớp phòng thủ cuối cùng của kẻ sắp chết.”
“Cậu sẽ không chết,” tôi khẳng định chắc nịch. “Ai nói vậy?” Giọng cậu ấy rời rạc. “Mình nói. Giờ thì chúng ta cùng một đội, cậu biết đấy,” tôi nói với cậu ấy.
Mắt cậu ấy mở to. “Vậy, mình đã nghe rồi. Cậu thật là tốt vì đã đi tìm những gì còn lại của mình.”
Tôi lôi chai nước của mình ra và cho cậu ấy uống một ít. “Cato đã chém cậu à?” tôi hỏi.
“Chân trái. Trên đùi,” cậu ấy trả lời.
“Để mình đưa cậu xuống suối, rửa sạch cho cậu để mình có thể xem cậu bị loại vết thương như thế nào,” tôi nói.