» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:49 01/08/2013
» Lượt xem: 19590
Khi kết thúc việc giao dịch tại chợ, chúng tôi đi đến cửa sau của nhà ngài thị trưởng để bán một nửa số dâu tây vì biết rằng ông ta thực sự thích chúng và có thể chấp nhận mức giá chúng tôi đưa ra. Con gái của ngài thị trưởng, Madge, ra mở cửa. Cô ấy cùng khóa với tôi ở trường. Là con gái thị trưởng, bạn sẽ nghĩ cô ấy là một kẻ hợm hĩnh, nhưng thực ra cô ấy khá tốt. Cô ấy giấu mọi suy nghĩ cho riêng mình. Giống tôi. Vì cả hai chúng tôi đều không thực sự có một nhóm bạn nên chúng tôi dường như có rất nhiều việc hoàn thành cùng nhau lúc ở trường như ăn trưa, ngồi cạnh nhau trong các buổi học, ở cùng một đội trong các hoạt động thể thao. Chúng tôi hiếm khi nói chuyện, mà việc đó lại thích hợp với cả hai.
Hôm nay, chiếc váy màu xám thường mặc đến trường của cô ấy đã được thay thế bằng chiếc váy trắng đắt tiền, và mái tóc vàng được buộc lại bằng một sợi ruy băng màu hồng. Trang phục cho ngày chọn cống phẩm.
“Váy đẹp lắm”, Gale khen.
Madge phóng ánh mắt về phía Gale, cố gắng tìm hiểu xem liệu đây có phải là lời khen chân thành không hay anh ấy chỉ châm biếm. Nó thực sự là một chiếc váy đẹp, nhưng bình thường cô ấy sẽ không bao giờ mặc nó. Cô ấy mím môi và mỉm cười “À, nếu cuối cùng tôi là người phải đến Capitol, thì tôi muốn trông mình thật xinh xắn, đúng không?”
Bây giờ thì đến lượt Gale bối rối. Liệu cô ấy thực sự nghĩ thế? Hay cô ấy chỉ làm Gale bối rối? Tôi đoán là điều thứ hai.
“Cô sẽ không đến Capitol”, Gale lạnh nhạt. Ánh mắt của anh ấy dừng lại trên chiếc huy hiệu nhỏ, hình tròn trang trí trên váy Madge. Vàng thật. Hàng thủ công tinh xảo. Nó trị giá bằng số bánh mì cho một gia đình trong nhiều tháng. “Cô có thể có bao nhiêu? Năm phiếu? Tôi có sáu phiếu khi tôi mới mười hai tuổi.”
“Đó không phải lỗi của bạn ấy,” tôi lên tiếng.
“Không, đó không phải lỗi của ai cả. Chỉ là nó phải thế,” Gale nói. Gương mặt Madge trở nên lạnh băng. Cô ấy đặt tiền cho đám dâu vào tay tôi. “Chúc may mắn, Katniss.” “Bạn cũng thế,” tôi nói xong và cánh cửa ngay lập tức đóng lại.
Chúng tôi lặng lẽ đi bộ về Seam. Tôi không thích Gale chỉ trích Madge, nhưng tất nhiên, anh ấy đúng. Hệ thống chọn ra cống phẩm không hề công bằng, và người nghèo sẽ luôn chịu thiệt thòi. Bạn đủ điều kiện để bị chọn làm cống phẩm vào ngày bạn bước sang tuổi mười hai. Vào năm đó, sẽ có một phiếu ghi tên bạn. Mười ba tuổi, hai phiếu. Và cứ như thế cho đến khi bạn mười tám tuổi, năm cuối cùng của nghĩa vụ làm cống phẩm, tên bạn sẽ có trong hòm phiếu bốc thăm bảy lần. Điều đó là đúng cho toàn bộ các công dân ở mười hai đặc khu trên toàn bộ lãnh thổ Panem.
Nhưng ở đây có một cách lách luật. Nếu bạn nghèo và đói như chúng tôi, bạn có thể chọn cách ghi thêm tên bạn vào nhiều phiếu chọn cống phẩm để đổi lấy một số thẻ tiêu dùng[1]. Mỗi chiếc thẻ trị giá bằng lượng ngũ cốc và dầu tối thiểu cung cấp cho một người trong một năm. Bạn cũng có thể làm việc này cho mỗi thành viên trong gia đình mình. Do đó, ở tuổi mười hai, tên tôi đã có năm phiếu. Một chiếc là nghĩa vụ của tôi, và ba chiếc còn lại là để có ngũ cốc và dầu cho tôi, Prim và mẹ tôi. Thực ra thì năm nào tôi cũng phải làm thế. Và số phiếu cứ thế tăng lên. Nên bây giờ, ở tuổi mười sáu, tên tôi có trong hộp phiếu chọn cống phẩm hai mươi lần. Gale, mười tám tuổi, không chỉ phải giúp đỡ mà còn phải một tay nuôi cả gia đình năm người trong bảy năm, sẽ có đến bốn mươi hai phiếu.