» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:49 01/08/2013
» Lượt xem: 19584
“Nhìn xem anh bắn được gì này”, Gale giơ lên một ổ bánh mì có cắm một mũi tên trên đó khiến tôi bật cười. Đó là một ổ bánh mì nướng từ tiệm bánh mì thực sự, chứ không phải những lát bánh mì dẹt, cứng đơ mà chúng tôi tự làm từ những khầu phần ngũ cốc của mình ở nhà. Tôi cầm lấy nó trong tay mình, rút mũi tên ra, và đặt cái lỗ thủng trên vỏ bánh lên mũi mình, hít vào cái mùi thơm phức khiến miệng tôi ứa nước miếng. Bánh mì ngon như thế này chỉ dành cho các dịp đặc biệt.
“Hừm, vẫn còn ấm”, tôi nói. Anh ấy chắc hẳn đã phải đến tiệm bánh mì từ sáng sớm để mua nó. “Anh mất bao nhiêu cho nó?”
“Chỉ một con sóc. Anh cho là ông lão bán bánh khá đa cảm sáng nay. Thậm chí ông ấy còn chúc anh may mắn”
“À, tất cả chúng ta đều cảm thấy gần gũi hơn một chút trong hôm nay, không phải sao?”, tôi nói, thậm chí không thèm ngước mắt lên. “Prim dành cho chúng ta một ít pho mát”. Tôi lấy nó ra.
Khuôn mặt anh rạng rỡ trước sự chăm sóc đó. “Cảm ơn Prim. Chúng ta sẽ có một bữa tiệc thực sự”. Đột nhiên anh ấy nói giọng của người Capitol khi anh nhại lại giọng của Effie Trinket, người phụ nữ luôn tươi cười điên khùng, mỗi năm một lần đều đến để đọc ra những cái tên trong buổi chọn cống phẩm. “Anh gần như quên mất đấy. Chúc mừng Trò chơi sinh tử”. Gale giất một vài quả mâm xôi từ bụi cây xung quanh, “Và chúc cho vận may…” Anh ấy ném một quả mâm xôi theo đường vòng cung về phía tôi. Tôi dùng miệng bắt lấy nó và cắn vỡ lớp vỏ mỏng manh. Vị chua chua ngọt ngọt ngay lập tức tan chảy trên đầu lưỡi. “… sẽ luôn thuộc về các bạn!” Tôi kết thúc câu nói với giọng điệu tương tự. Chúng tôi phải nói đùa về việc này bởi vì việc bốc thăm khiến cho bạn căng thẳng đến mất trí. Bên cạnh đó, việc nhại lại giọng Capitol khiến cho mọi thứ đều trở nên hài hước.
Tôi ngồi nhìn khi Gale lấy ra con dao và cắt chiếc bánh mì thành các lát mỏng. Anh ấy giống như anh trai tôi. Mái tóc đen thẳng, làn da màu ô liu, chúng tôi thậm chí còn cùng có màu mắt xám. Nhưng chúng tôi lại không có họ hàng gì, ít nhất cũng không có họ gần. Hầu hết các gia đình làm việc trong các hầm mỏ đều giống nhau như vậy. Đó là lý do tại sao Prim và mẹ tôi, với màu tóc sáng và đôi mắt xanh nước biển, luôn luôn nhìn như không thuộc về nơi đó. Đúng vậy. Cha mẹ của mẹ tôi thuộc về một tầng lớp buôn bán nhỏ cung cấp hàng hóa cho các quan chức, Người giữ trị an, và một số khách hàng không thường xuyên của Seam. Họ điều hành một cửa hàng điều chế thuốc ở một khu vực đẹp hơn của Đặc khu 12. Vì hầu như không ai đủ tiền đi bác sĩ, người bào chế thuốc trở thành người trị thương của chúng tôi. Cha tôi quen biết mẹ tôi là do trong những lần đi săn, thỉnh thoảng ông kiếm được một ít dược thảo và bán cho cửa hàng của bà để bà chế thành các loại thuốc chữa bệnh. Mẹ phải thực sự rất yêu cha đến mức rời bỏ nhà mình để tới Seam. Tôi cố gắng nhớ đến điều đó khi tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là một người phụ nữ chỉ ngồi đó, trống rỗng và không thể chạm đến được, trong khi con của mình thì chỉ còn da bọc xương. Vì cha tôi, tôi đã cố để tha thứ cho bà. Nhưng thực lòng mà nói, tôi không phải loại người dễ tha thứ.
Gale phết pho mát dê mềm mịn lên các lát bánh mì, cẩn thận đặt vào mỗi miếng một chiếc lá húng quế trong khi tôi gạt các cọng và lá dâu ra khỏi quả của chúng. Chúng tôi dựa lưng vào tảng đá nghỉ ngơi. Từ chỗ này, không ai nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi lại có thể nhìn rõ cả thung lũng đang căng tràn sức sống của mùa hè với màu xanh ngút ngàn, rễ cây cắm sâu vào lòng đất, vạn vật đang tỏa sắc màu lóng lánh dưới ánh mặt trời. Một ngày rực rỡ với bầu trời xanh trong và những cơn gió nhẹ. Thức ăn tuyệt vời, với pho mát hòa quyện trong bánh mì ấm nóng và những quả dâu chín mọng tan chảy trong miệng. Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu như đây thực sự là một kỳ nghỉ, nếu như cả ngày nghỉ là được đi lang thang trên núi với Gale, đi săn cho bữa ăn nhẹ vào buổi tối nay. Nhưng thay vào đó, chúng tôi lại phải đứng trên quảng trường vào lúc hai giờ để chờ đợi những cái tên được xướng lên.