» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:49 01/08/2013
» Lượt xem: 19585
Ngay khi vào rừng, tôi đi lấy cung và ống tên trong một hốc cây. Dù có điện hay không thì hàng rào vẫn thành công trong việc ngăn chặn những người muốn kiếm thực phẩm tươi sống ra khỏi Đặc khu 12. Trong rừng họ sẽ đi lạc lung tung, lại thêm những lo lắng về rắn độc, thú dữ và không có bất cứ đường mòn nào để đi. Nhưng dù sao vẫn có thực phẩm nếu bạn biết cách phải tìm chúng thế nào. Cha tôi biết cách và ông đã dạy tôi một chút trước khi bị thổi bay thành các mẩu nhỏ trong một vụ nổ hầm mỏ. Thậm chí không còn lại gì để đem chôn. Lúc đó tôi mới 11 tuổi. Năm năm sau, tôi vẫn còn tỉnh dậy trong tiếng gào thét gọi ông chạy đi.
Mặc dù việc vào rừng là phạm pháp và việc săn bắn trái phép sẽ dẫn đến các hình phạt nghiêm khắc, nhưng ngày càng có nhiều người mạo hiểm để vào rừng nếu như họ có vũ khí. Nhưng phần lớn họ không đủ liều lĩnh để mạo hiểm đi vào rừng chỉ với một con dao. Chiếc cung tên của tôi là của hiếm, được cha tôi làm thủ công với một vài thứ khác, mà tôi đã cẩn thận bọc vào miếng vải áo mưa và giấu kĩ trong rừng. Cha tôi đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn nếu bán chúng, nhưng nếu chính quyền phát hiện ra, ông có thể bị đem ra hành hình công khai với tội danh xúi giục phản loạn. Phần lớn những Người giữ trị an mắt nhắm mắt mở cho một số người đi săn như chúng tôi bởi họ cũng có nhu cầu về thịt tươi như bất cứ ai. Thực ra, họ ở trong số những khách hàng tốt nhất của chúng tôi. Nhưng ý tưởng về việc ai đó có thể trang bị vũ khí cho Seam là không bao giờ được phép.
Vào mùa thu, cũng có một số người dũng cảm lẻn vào rừng để thu hoạch táo, nhưng họ vẫn luôn ở trong tầm nhìn của khu vực Meadow. Luôn luôn đủ gần để có thể quay trở về với sự an toàn của Đặc khu 12 nếu có sự cố gì xảy ra. “Đặc khu 12. Nơi bạn có thể đói cho đến chết trong sự an toàn”, tôi lẩm bẩm. Sau đó tôi liếc nhanh qua vai. Thậm chí ở đây, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, bạn vẫn luôn lo sợ sẽ có ai đó nghe lỏm được những gì bạn nói.
Khi tôi còn nhỏ, tôi đã dọa mẹ tôi sợ chết khiếp khi tôi buột miệng nói ra một số điều về Đặc khu 12, về những người đề ra luật lệ ở nước tôi, Panem, ở một thành phố rất xa xôi được gọi là Capitol. Về sau tôi đã hiểu ra rằng điều đó chỉ đem lại cho chúng tôi nhiều rắc rối hơn, nên tôi học cách ngậm miệng lại và biến khuôn mặt tôi trở thành một chiếc mặt nạ lãnh đạm, thờ ơ để không ai có thể đọc được suy nghĩ của mình. Tôi hoàn thành các nhiệm vụ ở trường một cách lặng lẽ. Chỉ trao đổi vài đoạn đối thoại ngắn gọn, lịch sự ở phiên chợ. Thảo luận chút ít về việc mua bán ở Hob, tức là chợ đen, nơi tôi kiếm được phần lớn tiền của mình. Thậm chí ở nhà, là nơi tôi ít thoải mái nhất, tôi tránh nói về các vấn đề nhạy cảm, như việc chọn cống phẩm, hay sự thiếu thốn thực phẩm, hay Trò chơi sinh tử. Prim có thể bắt đầu nhắc lại những lời nói của tôi và điều đó sẽ đưa chúng tôi tới đâu?
Trong rừng, đang đợi tôi là một người mà duy nhất với người đó, tôi có thể là chính mình, Gale. Tôi có thể cảm thấy khuôn mặt mình đang dần bớt căng thẳng, tốc độ nhanh dần khi trèo lên đồi đến chỗ hẹn của chúng tôi, một gờ đá có thể nhìn bao quát cả thung lũng. Một bụi dâu rừng rậm rạp che chắn nó khỏi những con mắt tò mò không cần thiết. Hình ảnh anh ấy đang đợi ở đó khiến tôi mỉm cười. Gale nói tôi sẽ không bao giờ mỉm cười trừ khi ở trong khu rừng này.
“Hey, Catnip”, Gale gọi. Tên thật của tôi là Katniss, nhưng lần đầu tiên giới thiệu tên với anh ấy, tôi nói gần như thì thầm, nên anh ấy nghĩ tôi nói Catnip, cây bạc hà mèo. Sau đó, một con mèo rừng điên rồ bắt đầu đi theo tôi khắp nơi trong rừng để kiếm đồ ăn bố thí, nó chính thức trở thành cái tên anh ấy gọi tôi. Cuối cùng tôi phải giết con mèo rừng vì nó xua đuối các con thú khác. Tôi gần như đã hối tiếc về điều đó vì nó cũng không phải bạn đồng hành tồi. Nhưng tôi cũng đã có một khoản thu kha khá cho tấm da của nó.