» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:56 01/08/2013
» Lượt xem: 10892
CHƯƠNG 7
Giấc ngủ của tôi đầy những giấc mơ hỗn loạn. Khuôn mặt của cô gái tóc đỏ hòa lẫn vào những hình ảnh đẫm máu của Trò chơi sinh tử trước đây, với hình ảnh mẹ tôi lãnh đạm, thờ ơ, với hình ảnh Prim hốc hác và sợ hãi. Tôi bật dậy trong tiếng thét gọi cha tôi chạy đi khi chiếc hầm nổ tung thành hàng triệu đốm lửa chết chóc.
Bình minh đang bừng sáng qua cửa sổ. Toàn bộ Capitol được bao phủ bởi sương mù và không khí ma mị. Đầu tôi đau nhức và chắc đêm qua tôi đã cắn vào một bên má. Lưỡi tôi chạm vào chỗ thịt bị sứt ra và tôi thấy vị máu.
Một cách chậm chạp, tôi bò ra khỏi giường và đi tắm. Tôi đập bừa vào các nút trên bảng điều khiển và kết quả là phải nhảy cẫng lên do hết nước lạnh rồi nước nóng thay nhau đột ngột phun vào người. Sau đó tôi lại bị chìm nghỉm trong đám sữa tắm hương chanh mà tôi phải dùng bàn chải lông dày và cứng như rễ tre để chà xát gần như tróc cả da mới hết. Ồ, không sao. Ít ra thì máu của tôi vẫn còn chảy trong người.
Khi tôi làm khô người và thoa kem dưỡng thể, tôi thấy một bộ quần áo đã để sẵn cho tôi ở trước tủ quần áo. Một chiếc quần đen bó sát, một chiếc áo thắt ngang lưng, dài tay màu đỏ tía và một đôi giày da. Tôi bện tóc lại thành một dải phía sau lưng. Đây là lần đầu tiên kể từ buổi sáng chọn cống phẩm, tôi trở lại là chính mình. Không quần áo và kiểu tóc cầu kỳ, không áo choàng cháy lửa. Chỉ đơn giản là mình. Trông giống như tôi chuẩn bị đi vào rừng. Điều đó làm tôi trở nên bình thản.
Haymitch không đưa ra thời gian cụ thể để gặp mặt vào bữa sáng và cũng không ai đến gọi tôi vào sáng nay, nhưng tôi thấy đói nên tôi đi xuống nhà ăn, hy vọng ở đó sẽ có sẵn thức ăn. Tôi đã không bị thất vọng. Trong khi chiếc bàn thường dùng trống không thì có một bàn dài ở sát một bên tường đã đặt sẵn ít nhất hai mươi chiếc đĩa. Một người đàn ông trẻ, một Avox, đang đứng nghiêm trang bên cạnh bàn thức ăn. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể tự lấy thức ăn cho mình không thì anh ta gật đầu đồng ý. Tôi chất đầy đĩa với trứng, xúc xích, bánh làm bằng bột nhão được phủ một lớp mứt cam dày, các lát dưa màu tím nhạt. Khi tôi ngấu nghiến thức ăn, tôi thấy mặt trời đã lên cao. Tôi lấy cho mình đĩa thứ hai đựng ngũ cốc nóng được phủ đầy thịt bò hầm. Cuối cùng, tôi chất đầy một đĩa với bánh cuộn, và ngồi vào bàn, bẻ ra thành những mẩu nhỏ và nhúng chúng vào sô cô la nóng, như cách mà Peeta đã làm khi ở trên tàu.
Đầu óc tôi lại nghĩ ngợi lan man về mẹ tôi và Prim. Họ chắc đã dậy rồi. Mẹ tôi sẽ làm bữa sáng cho họ với món cháo bột. Prim vắt sữa dê trước khi đến trường. Chỉ hai buổi sáng trước, tôi vẫn đang ở nhà. Điều này có thể đúng không? Phải, mới chỉ hai thôi. Và bây giờ cảm thấy căn nhà vô cùng trống trải, mặc dù đang ở xa thế này. Họ sẽ nói gì tối qua về lần ra mắt ấn tượng của tôi tại Trò chơi? Liệu nó có cho họ hy vọng, hay chỉ đơn giản là làm tăng thêm sự lo sợ của họ khi nhìn thấy tận mắt hai mươi tư cống phẩm đứng thành vòng tròn, biết rằng chỉ duy nhất một người được sống sót?
Haymitch và Peeta bước vào, chào hỏi tôi, rồi lấy thức ăn vào đĩa. Điều làm tôi bực bội là Peeta đang mặc chính xác trang phục giống tôi. Tôi cần phải nói chuyện với Cinna. Hành động giống cặp song sinh này sẽ bị phá hủy một khi Trò chơi bắt đầu. Chắc chắn, họ phải biết điều này. Sau đó tôi nhớ ra Haymitch đã bảo chúng tôi phải làm theo chính xác những gì các chuyên gia thời trang yêu cầu. Nếu đó là một ai khác ngoài Cinna, tôi có thể sẽ liều lĩnh lờ ông ta đi. Nhưng sau chiến thắng tối qua, tôi không có lý do gì để phê phán lựa chọn của anh ta.
Tôi rất lo lắng về chương trình huấn luyện. Sẽ có ba ngày các cống phẩm được tập luyện với nhau. Vào buổi chiều cuối cùng, mỗi người chúng tôi sẽ có cơ hội được biểu diễn riêng trước các Nhà thiết lập Trò chơi. Nghĩ về việc sẽ gặp gỡ các cống phẩm khác, mặt đối mặt, làm tôi thấy nôn nao. Tôi lật đi lật lại chiếc bánh cuộn lấy từ giỏ bánh trong tay, nhưng cảm giác muốn ăn không còn.