» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8699
Tôi nhận ra rằng tôi thực sự muốn nói chuyện với ai đó về cô hầu bàn. Một người nào đó có thể giúp tôi hiểu được câu chuyện của cô ấy.
Gale sẽ là lựa chọn đầu tiên của tôi, nhưng có vẻ như tôi chẳng bao giờ gặp lại Gale. Tôi cố nghĩ xem liệu kể với Peeta có thể cho cậu ấy bất cứ lợi thế nào đối với tôi không, nhưng tôi không thể tìm ra lợi thế nào ở đó. Có thể chia sẻ một chuyện bí mật sẽ thực sự làm cậu ấy tin rằng tôi coi cậu ấy là bạn.
Ngoài ra, ý nghĩ về cô gái bị cắt lưỡi làm tôi khiếp sợ. Cô ấy đã nhắc nhở tôi về lý do tại sao tôi ở đây. Không phải để làm người mẫu cho những trang phục hào nhoáng hay để ăn những món ăn cao lương mỹ vị. Mà để chết một cách đẫm máu trong khi khán giả đang cuồng nhiệt cổ vũ kẻ giết tôi.
Kể hay không kể? Đầu óc tôi vẫn mụ mị vì rượu. Tôi nh́n chằm chằm vào hành lang trống trải như thể quyết định đang nằm ở đó.
Peeta phá vỡ sự do dự của tôi. “Cậu đã lên mái nhà bao giờ chưa?” Tôi lắc đầu. “Cinna đã chỉ cho mình. Cậu gần như có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Tuy nhiên, ở đó gió hơi mạnh một chút.”
Tôi có thể diễn giải điều đó trong đầu thành “Không ai có thể nghe được chúng ta nói chuyện gì.” Ở đây bạn luôn có cảm giác là mình bị theo dõi. “Chúng ta có thể lên đó không?”
“Chắc chắn rồi, đi nào,” Peeta trả lời. Tôi theo cậu ấy lên một cầu thang dẫn lên mái nhà. Ở đó có một phòng mái vòm nhỏ có cửa đi ra bên ngoài. Khi chúng tôi bước ra không gian buổi tối mát lạnh, đầy gió, tôi nghẹt thở trước khung cảnh ngoài trời. Toàn bộ Capitol lấp lánh như một cánh đồng lớn đầy đom đóm. Điện ở Đặc khu 12 rất chập chờn, thông thường chúng tôi chỉ có điện vài giờ trong một ngày. Hầu như các buổi tối thường trôi qua trong ánh nến. Lần duy nhất mà bạn có thể trông chờ có điện là khi người ta tường thuật Trò chơi hoặc vài thông báo quan trọng của chính phủ trên tivi mà bạn bắt buộc phải xem. Nhưng ở đây không hề mất điện. Chưa bao giờ.
Peeta và tôi bước đến chỗ rào chắn ở mép mái nhà. Tôi nhìn thẳng xuống dãy phố ngay cạnh tòa nhà mà đang ồn ào người qua lại. Bạn có thể nghe thấy tiếng xe cộ, thỉnh thoảng có vài tiếng quát tháo, và tiếng kim loại kêu leng keng lạ thường. Ở Đặc khu 12, vào giờ này tất cả chúng tôi có thể coi là đã đi ngủ.
“Mình đã hỏi Cinna tại sao họ lại cho chúng ta lên đây. Họ không lo lắng rằng sẽ có một vài cống phẩm quyết định nhảy xuống dưới hay sao?” Peeta nói.
“Anh ấy đã nói gì?” tôi hỏi.
“Cậu không thể nhảy được,” Peeta trả lời. Cậu ấy đưa tay ra khoảng không có vẻ trống rỗng. Có một lực đẩy mạnh và cậu ấy giật mạnh tay lại. “Một loại lưới điện sẽ ném cậu trở lại mái nhà.
“Luôn luôn lo lắng cho sự an toàn của chúng ta,” tôi nói. Mặc dù Cinna đã chỉ cho Peeta mái nhà, tôi vẫn tự hỏi liệu chúng tôi có được phép ở trên đây vào giờ này không, quá muộn và chỉ có hai người. Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy các cống phẩm ở trên mái nhà của Trung tâm Huấn luyện. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không bị ghi hình lại. “Cậu có nghĩ rằng bây giờ họ đang quan sát chúng ta không?”
“Có thể,” cậu ấy khẳng định. “Đến xem khu vườn đi.”
Phía bên kia của nhà mái vòm, họ trồng một khu vườn với các luống hoa và các chậu cây cảnh. Trên cành cây treo hàng trăm chiếc chuông gió, đang phát ra những tiếng leng keng. Tại đây, trong khu vườn này, trong một đêm đầy gió, đủ để che dấu đi âm thanh nói chuyện của hai người không muốn bị người khác nghe lỏm. Peeta nhìn tôi chờ đợi.