» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8666
Tôi cài đặt chương trình cho phòng thay đồ để có những trang phục phù hợp với sở thích của mình. Các cửa sổ sẽ phóng to hoặc thu nhỏ hình ảnh các khu vực của thành phố theo sự điều khiển của tôi. Bạn chỉ cần thì thầm tên của món ăn trong quyển thực đơn khổng lồ vào một chiếc micro thì chưa đến một phút nó sẽ xuất hiện trước mặt bạn, nóng hổi và đang bốc khói nghi ngút. Tôi vừa đi lại trong phòng vừa ăn bánh mì phồng kẹp với gan ngỗng cho đến khi có tiếng gõ cửa. Effie đang gọi tôi ra ăn tối.
Tốt. Tôi đang chết đói đến nơi rồi.
Peeta, Cinna và Portia đang đứng ngoài ban công ngắm nhìn Capitol khi chúng tôi bước vào phòng ăn. Tôi rất mừng khi nhìn thấy các chuyên gia thời trang, nhất là sau khi được nghe rằng Haymitch sẽ tham gia bữa tối với chúng tôi. Một bữa ăn được chủ trì một cách đúng đắn.
Effie và Haymitch chắc chắn là một thảm họa. Bên cạnh đó, bữa tối không thực sự chỉ là ăn uống, nó còn là dịp để chúng tôi lên kế hoạch tác chiến, và Cinna và Portia đã chứng tỏ giá trị của họ thế nào.
Một người đàn ông trẻ câm lặng mặc chiếc ào chùng trắng đem các ly rượu cho chúng tôi. Tôi định từ chối, nhưng tôi chưa bao giờ uống rượu, ngoại trừ cái thứ mẹ tôi tự làm ở nhà để chữa ho, và đến bao giờ tôi mới lại có cơ hội thử nếm nó chứ? Tôi nhấp một ngụm thứ chất lỏng chua cay, bỏng rát này và thầm nghĩ nó sẽ ngon hơn nhiều nếu có thêm vài thìa mật ong.
Haymitch xuất hiện ngay khi bữa tối vừa được đem ra. Trông có vẻ ông ấy đã có chuyên gia thời trang riêng vì ông ấy ăn mặc sạch sẽ, chải chuốt và trong bộ dạng tỉnh táo nhất mà tôi từng thấy. Ông ấy không từ chối khi được tiếp rượu, nhưng khi ông ấy bắt đầu với món súp, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy ăn. Có lẽ ông ấy thực sự tỉnh trí lại đủ lâu để giúp chúng tôi.
Cinna và Portia dường như đã có tác động khai hóa văn minh cho Haymitch và Effie. Ít ra thì họ cũng nói chuyện với nhau một cách lịch sự. Và cả hai người họ không làm gì khác ngoài việc ca ngợi màn trình diễn của các chuyên gia thời trang của chúng tôi tại lễ khai mạc. Trong khi họ nói chuyện riêng với nhau, tôi tập trung vào bữa ăn. Súp nấm, rau đắng trộn cà chua, suất đậu Hà Lan, thịt bò chín tái được thái mỏng như tờ giấy, mì với rau hầm, pho mát mà sẽ tan chảy trên lưỡi của bạn được bày ra cùng với những chùm nho xanh lam ngọt lịm. Những người phục vụ, tất cả đều còn trẻ và mặc áo chùng màu trắng giống như người đem rượu ra cho chúng tôi, đến và đi khỏi chiếc bàn mà không nói một lời, luôn giữ cho các đĩa ăn và những chiếc ly được đầy thức ăn, đồ uống.
Uống được khoảng nửa ly rượu, đầu tôi bắt đầu váng vất, nên tôi chuyển sang uống nước. Tôi không thích cảm giác này và mong nó nhanh chóng biến mất. Việc Haymitch có thể đi lại lung tung với tình trạng này suốt ngày thật là một kỳ tích.
Tôi đang cố gắng tập trung vào cuộc nói chuyện mà giờ đây đã chuyển sang chủ đề về trang phục của chúng tôi cho buổi phỏng vấn, khi một cô gái đặt một chiếc bánh được trang trí rất đẹp mắt lên bàn và khéo léo châm lửa cho nó. Chiếc bánh bừng sáng rực rỡ và rồi ngọn lửa bập bùng lướt một vòng xung quanh các đường viền của nó, sau đó vụt tắt. Tôi có một chút hồ nghi. “Cái gì làm nó cháy vậy? Là cồn ư?” tôi nói, ngẩng lên nhìn cô gái. “Đó là thứ cuối cùng mà tôi… ồ! Tôi biết chị!”