» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8665
Tôi giả vờ như đang xem xét một bông hoa. “Chúng mình đang đi săn trong rừng vào ngày hôm đó. Ẩn nấp, chờ đợi thú rừng,” tôi thì thầm.
“Cậu và cha cậu?” Peeta cũng thì thầm lại.
“Không, bạn mình, Gale. Đột nhiên tất cả chim chóc đồng loạt ngừng hót. Chỉ trừ một con. Như thể nó đưa ra tiếng kêu cảnh báo. Và sau đó chúng mình nhìn thấy cô ấy. Mình chắc chắn đó là cô hầu bàn hôm nay. Một chàng trai đi cùng cô ấy. Quần áo của họ đã rách bươm. Họ có vết thâm quầng quanh mắt do nhiều ngày không ngủ. Họ chạy như thể cuộc sống của họ phụ thuộc vào điều đó,” tôi kể.
Tôi im lặng một lát, bởi tôi đang nhớ lại hình ảnh của cặp đôi xa lạ này, rõ ràng họ không đến từ Đặc khu 12, đang chạy trốn xuyên qua rừng làm cho chúng tôi bất động. Sau đó, chúng tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thể giúp họ trốn không. Có lẽ chúng tôi có thể. Che giấu họ. Nếu chúng tôi hành động nhanh. Gale và tôi đã bị bất ngờ, đúng, nhưng cả hai chúng tôi đều là thợ săn. Chúng tôi biết những con thú bị dồn vào đường cùng trông như thế nào. Chúng tôi đã biết cặp đôi đó gặp rắc rối ngay khi chúng tôi nhìn thấy họ. Nhưng chúng tôi đã chỉ đứng nhìn.
“Một chiếc trực thăng không biết từ đâu đột ngột xuất hiện,” tôi tiếp tục kể cho Peeta. “Ý mình là, một giây trước bầu trời hoàn toàn trống trải, và sau đó nó đã xuất hiện ở đó. Nó không gây ra tiếng động gì, nhưng họ đã nhìn thấy nó. Một chiếc lưới rơi xuống chụp lấy cô gái, và kéo cô ấy lên rất nhanh, nhanh như chiếc thang máy vậy. Họ bắn một loại lao xuyên qua chàng trai. Cây giáo đó được nối với một dây cáp và họ cũng kéo chàng trai lên. Nhưng mình chắc chắn anh ta đã chết. Mình nghe thấy cô gái thét lên một tiếng. Mình đoán là tên chàng trai. Sau đó nó rời đi, chiếc trực thăng ấy. Tan biến trong không khí. Và chim chóc lại hót trở lại, như thể chưa có gì xảy ra trước đó.”
“Họ có nhìn thấy các cậu không?” Peeta hỏi.
“Mình không biết. Bọn mình nấp dưới một vách đá chìa ra,” tôi trả lời.
Nhưng tôi biết. Có một khoảnh khắc, sau tiếng chim hót cảnh báo, nhưng trước lúc chiếc trực thăng xuất hiện, cô gái đã nhìn thấy chúng tôi. Ánh mắt cô ấy khóa chặt lấy mắt tôi và kêu gọi giúp đỡ. Nhưng cả Gale và tôi đều không đáp lại.
“Cậu đang run đấy,” Peeta nói.
Gió và câu chuyện đã thổi bay mọi hơi ấm khỏi người tôi. Tiếng thét của cô gái. Đó có phải là âm thanh cuối cùng phát ra từ cô ấy không?
Peeta cởi áo khoác của cậu ấy và choàng nó lên vai tôi. Tôi lúc đầu bước lùi lại, nhưng rồi tôi để mặc cậu ấy, quyết định trong một lát sẽ chấp nhận cả chiếc áo khoác và lòng tốt của cậu ấy. Một người bạn có thể làm điều đó, đúng không?
“Họ đã đến từ đây ư?” cậu ấy hỏi và cài lại chiếc cúc áo ở cổ tôi.
Tôi gật đầu. Họ có vẻ ngoài của người Capitol. Chàng trai và cô gái.
“Cậu cho rằng họ đang chạy đến đâu?” cậu ấy hỏi.
“Mình không biết điều đó,” tôi đáp. Đặc khu 12 gần như là ranh giới cuối cùng. Đi xa hơn, chỉ còn hoang mạc. Nếu bạn không kể đến tàn tích của Đặc khu 13, vẫn đang tiếp tục bị tiêu hủy do tác động của bom độc tố. Thỉnh thoảng họ chiếu hình ảnh đó trên ti vi, chỉ để nhắc nhở chúng tôi. “Hay tại sao họ lại rời khỏi đây.” Haymitch gọi Avox là những kẻ phản bội. Phản bội lại cái gì chứ? Nó chỉ có thể là Capitol. Nhưng họ có mọi thứ ở đây. Không có lý do gì phải phản kháng.
“Mình cũng sẽ rời khỏi đây,” Peeta buột miệng nói. Sau đó cậu ấy nhìn xung quanh đầy lo lắng. Âm thanh đủ to để nghe được qua tiếng chuông gió. Cậu ấy bật cười. “Mình sẽ về nhà ngay lập tức nếu họ cho phép. Nhưng cậu phải công nhận, thức ăn