» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8664
Tôi không thể nhớ ra địa điểm và thời gian nhìn thấy khuôn mặt cô gái này. Nhưng tôi chắc chắn. Mái tóc đỏ sậm, gương mặt cuốn hút, làn da trắng sứ. Nhưng ngay khi tôi thốt ra những lời đó, trong lòng tôi cảm thấy hỗn loạn với cảm giác lo lắng và tội lỗi khi nhìn cô ấy, và khi tôi không thể trấn tĩnh lại, tôi biết rằng đã có vài ký ức tồi tệ liên quan đến người nữ phục vụ này. Biểu hiện kinh hoàng thoáng qua trên mặt cô gái chỉ càng làm tăng lên cảm giác bối rối và không thoải mái của tôi. Cô ấy vội lắc đầu phủ nhận và nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
Khi tôi nhìn lại, bốn người lớn đang nhìn tôi soi mói.
“Đừng nực cười như thế, Katniss. Làm sao em có thể biết một Avox cơ chứ?” Effie cướp lời. “Thật là ý nghĩ ngớ ngẩn.”
“Avox là gì?” tôi ngơ ngác hỏi.
“Một người đã từng phạm tội. Họ cắt lưỡi của cô ấy để cô ấy không nói được,” Haymitch giải thích. “Cô ta có thể là một kẻ phản bội theo cách nào đó. Khó có khả năng cháu biết cô ta.”
“Và thậm chí nếu em biết, em cũng không được nói chuyện với một trong số họ trừ khi để ra lệnh,” Effie nói. “Tất nhiên, em không thật sự biết cô ta.”
Nhưng tôi thực sự biết cô ấy. Và giờ đây khi Haymitch nhắc đến từ kẻ phản bội thì tôi đã nhớ ra địa điểm. Sự phản đối quá mạnh nên tôi không thể khẳng định. “Không, em nghĩ là không, em chỉ…” tôi lắp bắp và rượu không giúp gì được.
Peeta bật ngón tay đánh tách một cái. “Delly Catwright. Đó là lý do. Mình cũng luôn nghĩ cô ấy trông rất quen. Rồi mình nhận ra trông cô ấy giống Delly như đúc.”
Delly Catwright là một cô gái có khuôn mặt xanh xao, sưng húp, mái tóc hơi hoe vàng, trông giống người hầu bàn của chúng tôi như thể một con gián so với một con bướm vậy. Cô ấy cũng là một người thân thiện nhất hành tinh – cô ấy luôn mỉm cười với tất cả mọi người trong trường. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái có mái tóc đỏ này mỉm cười. Nhưng tôi lấy làm biết ơn hùa theo sự gợi ý của Peeta ngay lập tức. “Tất nhiên rồi, đó là người mà mình nghĩ đến. Đó chắc là do tóc cô ấy,” tôi nói.
“Cả điểm gì đó về ánh mắt nữa,” Peeta tiếp lời.
Không khí bàn ăn dịu xuống. “Ồ, ra thế. Nếu đó là tất cả,” Cinna lên tiếng. “Và đúng, chiếc bánh này có cồn, nhưng tất cả chất cồn đã được đốt cháy. Tôi đặc biệt đặt làm nó để chúc mừng lần ra mắt chói sáng của các em.”
Chúng tôi ăn bánh và chuyển sang phòng khách để xem phát lại buổi lễ khai mạc trên truyền hình. Một số cặp đôi khác cũng tạo ra ấn tượng tốt, nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với chúng tôi. Ngay cả đội chúng tôi cũng phải thốt lên “Ahh!” khi người ta chiếu đến hình ảnh chúng tôi tiến ra khỏi Trung tâm Tái tạo.
“Ý tưởng nắm tay nhau là của ai?” Haymitch hỏi.
“Của Cinna,” Portia trả lời.
“Chỉ hoàn hảo có một chút nổi loạn,” Haymitch nói tiếp. “Rất tốt.”
Nổi loạn? Tôi phải nghĩ về điều đó một chút. Nhưng khi tôi nhớ ra các cặp đôi khác, đứng cách xa nhau một cách cứng nhắc, không bao giờ tiếp xúc hoặc tỏ ra quen biết lẫn nhau, như thể cống phẩm đi cùng mình không hề tồn tại, như thể Trò chơi đã bắt đầu, tôi hiểu ra ngụ ý của Haymitch. Giới thiệu chúng tôi không phải như kẻ địch mà như những người bạn đã tạo cho chúng tôi sự khác biệt, cũng nổi bật như trang phục rực lửa của chúng tôi.
“Sáng mai sẽ là buổi huấn luyện đầu tiên. Gặp ta ở bữa sáng và ta sẽ nói cho các cháu chính xác những gì tôi muốn các cháu thể hiện,” Haymitch nói với tôi và Peeta. “Giờ thì đi ngủ đi trong khi những người lớn nói chuyện.”
Peeta và tôi cùng đi bộ dọc hành lang về phòng mình. Khi đến cửa phòng tôi, cậu ấy chống tay vào khung cửa, không hoàn toàn chặn mất lối vào của tôi, nhưng buộc tôi phải chú ý đến cậu ấy. “Vậy, Delly Catwright. Tưởng tượng ra tìm thấy một người giống cô ấy ở đây.”
Cậu ấy đang yêu cầu một lời giải thích, và tôi đang cố gắng để đưa ra cho cậu ấy. Cả hai chúng tôi đều biết cậu ấy đã bao che cho tôi. Vì vậy ở đây tôi lại mắc nợ cậu ấy một lần nữa. Nếu tôi kể với cậu ấy sự thật về người hầu bàn, theo phương diện nào đó nó có thể giúp cân bằng hơn. Việc này có thể gây ra tổn hại gì chứ? Ngay cả khi cậu ấy kể lại câu chuyện này, nó cũng không nguy hiểm gì nhiều cho tôi. Đó chỉ là một việc tôi đã chứng kiến. Và cậu ấy cũng nói dối giống như tôi về Delly Catwright.