» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:54 01/08/2013
» Lượt xem: 8860
“Điều đó thật hài hước,” Peeta lên tiếng. Đột nhiên cậu ấy hất chiếc ly ra khỏi tay Haymitch. Nó vỡ vụn trên sàn khiến thứ chất lỏng đỏ như máu chảy về phía đuôi con tàu. “Chỉ là không hài hước đối với chúng tôi.”
Haymitch ngẫm nghĩ về điều đó chốc lát rồi thẳng tay đấm vào quai hàm của Peeta, khiến cậu ấy bay khỏi chiếc ghế. Khi ông ấy quay lại để với lấy chai rượu, tôi cắm phập con dao của tôi vào bàn, ngay giữa tay ông ấy và cái chai, vừa vặn tránh được ngón tay ông ta. Tôi chuẩn bị tinh thần để tránh cú đấm của ông ấy, nhưng nó đã không xảy ra. Thay vào đó ông ta ngồi dựa vào ghế và nheo mắt nhìn chúng tôi.
“Vậy, điều này nghĩa là sao?” Haymitch nói. “Có phải năm nay tôi thực sự có một cặp chiến binh không?”
Peeta bò dậy khỏi sàn và vốc một ít đá bên dưới đĩa hoa quả. Cậu ấy bắt đầu chườm nó lên vết sưng tấy ở quai hàm.
“Không,” Haymitch ngăn lại. “Cứ để vết thâm tím đó lại. Khán giả sẽ nghĩ cậu đã đánh nhau với một cống phẩm khác trước khi cậu thực sự làm điều đó trong đấu trường.”
“Điều đó phạm luật,” Peeta nói.
“Chỉ khi họ bắt được quả tang. Vết thâm tím sẽ nói lên rằng cậu đã đánh nhau, nhưng cậu không bị bắt quả tang, thậm chí còn tốt hơn,” Haymitch trả lời. Ông quay sang tôi. “Cô có thể tấn công bất cứ thứ gì với con dao đó ngoài chiếc bàn này không?”
Cung và tên là vũ khí của tôi. Nhưng tôi cũng dành khá nhiều thời gian tập ném dao. Thỉnh thoảng, nếu tôi đã bắn một con thú bị thương, nó cũng hiệu quả hơn nếu tôi phi dao vào nó trước khi tôi tiếp cận nó. Tôi nhận ra rằng nếu tôi muốn thu hút sự chú ý của Haymitch thì đây chính là lúc tôi tạo ấn tượng. Tôi giật phắt con dao khỏi bàn, kẹp tay vào lưỡi dao, và sau đó phi nó ngang qua căn phòng cắm thẳng vào tường. Tôi thực sự chỉ hi vọng có được cú phi dao khiến cho con dao đâm thẳng vào tường một cách chắc chắn, nhưng nó lại cắm vào khe giữa hai tấm ván tường, khiến cho kết quả thu được ấn tượng hơn rất nhiều so với khả năng của tôi.
“Đứng lui ra đây. Cả hai đứa,” Haymitch nói, hất đầu về phía giữa phòng. Chúng tôi làm theo và ông ấy đi vòng quanh chúng tôi, thỉnh thoảng sờ nắn chúng tôi như những con thú, kiểm tra cơ bắp, soi xét gương mặt. “Chà, hai ngươi không hoàn toàn hết hy vọng. Có vẻ mạnh khỏe. Và khi các chuyên gia thời trang sửa sang cho cả hai, trông các ngươi cũng đủ thu hút.”
Peeta và tôi không băn khoăn về điều này. Trò chơi sinh tử không phải là một cuộc thi sắc đẹp, nhưng những cống phẩm xinh đẹp nhất có vẻ luôn thu hút được nhiều nhà tài trợ hơn.
“Thôi được, ta sẽ thỏa hiệp với các ngươi. Các ngươi không quấy rầy ta uống rượu, và ta sẽ giữ cho mình đủ tỉnh táo để giúp các ngươi,” Haymitch nói. “Nhưng các ngươi phải làm chính xác những gì ta bảo.”
Đó chưa phải là một thỏa thuận tốt lắm nhưng dù sao vẫn là một bước tiến lớn so với mười phút trước đây khi chúng tôi không có sự chỉ dẫn nào.
“Tốt thôi,” Peeta trả lời.
“Vậy ông sẽ giúp chúng cháu,” tôi nói. “Khi chúng cháu ở trong đấu trường, chiến lược gì là tốt nhất ở trong Cornucopia cho ai đó…”
“Lần lượt từng việc một. Trong vài phút nữa, chúng ta sẽ đến ga. Các cháu sẽ được giao cho các chuyên gia thời trang. Các cháu sẽ không thích những gì họ làm với mình. Nhưng dù nó là gì thì cũng không được phản đối,” Haymitch nói.
“Nhưng…” tôi bắt đầu.
“Không nhưng. Không phản đối,” Haymitch ngắt lời. Ông ấy cầm chai rượu trên bàn và rời khỏi toa tàu. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông ấy, toa tàu tối lại. Vẫn có một chút ánh sáng bên trong, nhưng bên ngoài nó như thể màn đêm lại buông xuống. Tôi nhận ra là chúng tôi chắc phải đang ở trong một đường hầm xuyên qua