» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:54 01/08/2013
» Lượt xem: 8859
Dần dần, mẹ tôi cũng trở về với chúng tôi. Bà bắt đầu lau dọn, nấu nướng và bảo quản một số thực phẩm tôi mang về cho mùa đông. Mọi người trao đổi hoặc trả tiền cho những loại thuốc mẹ tôi chế ra. Rồi một ngày, tôi nghe thấy bà hát.
Prim đã rất xúc động khi thấy bà đã trở lại, nhưng tôi vẫn luôn quan sát, chờ bà lại biến mất khỏi chúng tôi một lần nữa. Tôi không tin bà. Và một nơi nào đó xấu xa trong tôi ghét mẹ vì sự yếu đuối của bà, vì sự bỏ mặc của bà, vì tình cảnh nhiều tháng bà đã đẩy chúng tôi vào. Prim đã tha thứ cho bà, nhưng tôi đã trở nên xa cách mẹ tôi, xây một bức tường bảo vệ tôi để không cần đến bà và giữa chúng tôi không bao giờ có thể như trước.
Giờ thì tôi sắp chết mà không bao giờ có thể sửa lại những điều đó. Tôi nghĩ về việc hôm nay tôi đã hét lên với bà như thế nào lúc ở Trụ sở tòa án. Mặc dù tôi cũng nói rằng tôi yêu bà. Nhưng có lẽ nó vẫn chưa đủ bù lại.
Tôi đứng nhìn chằm chằm qua cửa sổ con tàu một lúc lâu, ước rằng tôi có thể mở nó ra một lần nữa, nhưng không chắc điều gì sẽ xảy ra khi tàu đang chạy tốc độ cao thế này. Ở đằng xa, tôi thấy ánh đèn của một đặc khu khác. 7? Hay 10? Tôi không biết. Tôi nghĩ về những người đang ở trong những căn nhà kia, đang ngủ trên giường của họ. Tôi tưởng tượng ra ngôi nhà của mình, với những cánh cửa chớp đóng chặt. Mẹ tôi và Prim đang làm gì lúc này? Liệu họ có thể ngồi ăn bữa tối không? Món cá hầm và dâu tây? Hay chúng vẫn nằm im trên đĩa không ai động đến? Hay họ đang xem bản tin tóm tắt các sự kiện trong ngày hôm nay trên chiếc ti vi cũ rích được đặt trên bàn dựa lưng vào tường? Chắc chắn, sẽ có nhiều nước mắt hơn. Liệu mẹ tôi có vững vàng, mạnh mẽ vì Prim không? Hay bà lại bắt đầu buông tay, đặt gánh nặng của cả thế giới lên đôi vai mỏng manh của em tôi?
Không nghi ngờ gì là Prim sẽ ngủ cùng mẹ tôi tối nay. Nghĩ đến con mèo già nhếch nhác Buttercup đang ngồi trên giường trông coi Prim khiến tôi thấy được an ủi phần nào. Nếu con bé khóc, nó sẽ dụi mũi vào cánh tay con bé, nằm cuộn tròn trong đó cho đến khi con bé nguôi ngoai và chìm vào giấc ngủ. Tôi thật sự mừng vì mình đã không dìm chết nó.
Tưởng tượng về nhà mình khiến tôi đau khổ vì cô đơn. Ngày hôm nay như dài vô tận. Liệu có phải Gale và tôi chỉ vừa mới cùng ăn dâu rừng sáng nay? Nó dường như cách đây cả cuộc đời vậy. Giống như một giấc mơ dài bị chuyển sang một cơn ác mộng. Có lẽ, nếu tôi đi ngủ, khi tỉnh dậy tôi sẽ thấy mình đang ở Đặc khu 12, nơi mà tôi thuộc về.
Có lẽ trong ngăn tủ có một số bộ đồ ngủ, nhưng tôi chỉ cởi áo sơ mi và quần rồi trèo lên giường, chỉ mặc mỗi đồ lót. Ga trải giường được làm từ loại vải lụa mềm mượt. Chiếc chăn lông dày ngay lập tức đem lại hơi ấm.
Nếu tôi định khóc thì bây giờ là lúc thích hợp. Đến sáng, tôi có thể xóa đi mọi dấu vết của nước mắt trên mặt mình. Nhưng không có giọt nước mắt nào. Tôi quá mệt mỏi và tê liệt để có thể khóc. Điều duy nhất mà tôi cảm nhận được là khao khát được ở một nơi nào khác. Vì vậy tôi để cho con tàu đu đưa đem tôi vào sự quên lãng.
Ánh sáng lờ mờ lọt qua rèm cửa khi tiếng gõ cửa nhẹ đánh thức tôi. Tôi nghe thấy giọng Effie Trinket đang gọi tôi dậy. “Dậy, dậy, dậy! Hôm nay sẽ là một ngày rất, rất, rất trọng đại!” Tôi cố gắng tưởng tượng xem cái gì đang diễn ra trong đầu của người phụ nữ này. Những suy nghĩ gì trong đầu cô ta lúc thức? Giấc mơ gì sẽ đến với cô ta lúc ngủ? Tôi không thể nghĩ ra được.
Tôi mặc lại bộ quần áo xanh lục vì nó chưa thực sự bị bẩn, chỉ hơi nhàu một chút do nằm trên sàn cả đêm. Ngón tay tôi trượt nhẹ theo vòng tròn bao quanh con chim mockingjay vàng và tôi nghĩ về khu rừng, về cha tôi, về mẹ và Prim cũng đang tỉnh dậy, phải tiếp tục sống tiếp.