» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:54 01/08/2013
» Lượt xem: 8858
Ngày hôm sau, chúng tôi nghỉ học. Một thời gian dài tôi lượn xung quanh rìa khu Meadow, nhưng cuối cùng tôi dần có can đảm chui qua hàng rào. Đó là lần đầu tiên tôi ở đó một mình, không có vũ khí của cha bảo vệ mình. Nhưng tôi đã tìm lại được chiếc cung nhỏ và các mũi tên cha làm cho tôi ở một hốc cây. Tôi có lẽ đã không đi quá hai mươi thước trong rừng ngày hôm đó. Phần lớn thời gian tôi ngồi trên cành của một cây sồi già, hi vọng các con thú sẽ đi ngang qua. Sau vài giờ đồng hồ, tôi may mắn giết được một con thỏ.
Tôi đã bắn vài con thỏ trước đây, dưới sự hướng dẫn của cha tôi. Hình ảnh con thỏ dường như khuấy động chút gì đó trong mẹ tôi. Bà tự thức tỉnh, lột da con thỏ, và nấu một nồi hầm với thịt thỏ và một ít rau xanh Prim kiếm được. Sau đó bà trở nên luống cuống và trở về giường, nhưng khi nồi hầm chín, chúng tôi đã ép bà ăn được một bát.
Khu rừng trở thành vị cứu tinh của chúng tôi, và mỗi ngày tôi lại tiến sâu hơn vào vòng tay của nó. Lúc đầu nó không hiệu quả lắm, nhưng tôi đã quyết định sẽ kiếm ăn bằng cách đó. Tôi đánh cắp trứng từ các tổ chim, giăng lưới bắt cá, thỉnh thoảng có thể bắn được một con sóc hoặc thỏ cho món hầm và kiếm được nhiều loại cây cỏ xuất hiện dưới chân mình. Nhiều loại có thể ăn được, nhưng chỉ ăn nhầm một lần, bạn có thể chết. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại những cây cỏ mình thu thập được với những hình vẽ của cha tôi. Tôi đã giữ được gia đình mình sống sót.
Ban đầu, bất cứ dấu hiệu nào của nguy hiểm, tiếng tru từ phía xa, tiếng cành cây găy không giải thích được, đều ngay lập tức khiến tôi bay ngay trở lại hàng rào. Sau đó, tôi bắt đầu mạo hiểm trèo lên cây để tránh lũ chó hoang mà sẽ nhanh chóng chán nản bỏ đi. Gấu và mèo thì sống ở sâu trong rừng hơn, có lẽ do không thích không khí đầy khói than ở đặc khu chúng tôi.
Vào ngày mồng 8 tháng Năm, tôi đến Trụ sở tòa án, đăng ký thẻ tiêu dùng của mình, và đẩy về nhà một khẩu phần ngũ cốc và dầu đầu tiên của tôi trên chiếc xe nôi của Prim. Cứ vào ngày mồng 8 hàng tháng tôi lại được quyền làm như vậy. Tất nhiên, tôi vẫn không dừng việc săn bắn và hái lượm. Ngũ cốc không đủ để sống, và còn nhiều thứ khác cần phải mua như xà phòng, sữa và kim chỉ. Những gì chúng tôi không ăn được, tôi bắt đầu đem đi trao đổi ở Hob. Thật đáng sợ khi vào đó mà không có cha tôi bên cạnh, nhưng những người ở đây kính trọng cha tôi, nên họ chấp nhận tôi. Sau cùng thì thú săn vẫn là thú săn thôi, không cần biết ai bắn chúng. Tôi cũng bán ở cửa sau nhà của những khách hàng giàu có trong thị trấn, cố gắng nhớ lại những gì cha tôi đã dạy và cũng học thêm vài mẹo mới. Các ông chủ hàng thịt sẽ mua thịt thỏ nhưng không mua sóc. Chủ tiệm bánh sẽ mua sóc nhưng chỉ nên bán một con khi bà vợ không có ở đó. Người đứng đầu những Người trị an thì rất thích những con gà rừng. Ngài thị trưởng thì say mê dâu tây.
Vào cuối mùa hè, khi tôi đang rửa tay chân ở một cái ao thì tôi nhận ra những cây mọc xung quanh mình. Cao, với những chiếc lá như đầu mũi tên. Đang ra hoa với ba cánh hoa màu trắng. Tôi quỳ dưới nước, các ngón tay vùi sâu vào lớp bùn nhũn, kéo lên một ít rễ cây. Những củ nhỏ màu xanh nhạt nhìn không giống củ lắm nhưng luộc hoặc nướng lên sẽ ngon như bất cứ củ khoai tây nào. “Katniss,” tôi nói to lên. Đó là loài cây mà tôi được đặt tên. Và tôi đã từng nghe cha tôi nói đùa, “Chừng nào con có thể tìm được chính mình thì con sẽ không bao giờ chết đói.” Tôi mất hàng giờ sục sạo ở đáy ao với các ngón tay và một cây gậy, và thu thập những củ bị nổi lên mặt nước. Tối đó, chúng tôi đã có một bữa tiệc với cá và củ katniss cho đến khi tất cả chúng tôi lần đầu tiên trong nhiều tháng, no căng bụng.