» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:53 01/08/2013
» Lượt xem: 10363
“Chiếc huy hiệu cài áo của bạn ư?” tôi hỏi. Đeo một biểu tượng về đặc khu của mình là điều cuối cùng tôi nghĩ đến.
“Đây, mình cài nó lên váy của bạn, được chứ?” Madge không đợi tôi trả lời, cô ấy vươn tới và cài con chim vào váy tôi. “Hãy hứa là bạn sẽ đeo nó khi vào đấu trường được không Katniss?” cô ấy hỏi. “Hứa chứ?”
“Được,” tôi nói. Những chiếc bánh quy. Một chiếc huy hiệu. Tôi sắp có tất cả các loại quà tặng trong ngày hôm nay. Madge tặng tôi thêm một thứ nữa. Một nụ hôn vào má. Sau đó cô ấy đi ra và để tôi lại với suy nghĩ rằng có lẽ Madge thật sự đã là một người bạn của tôi trong suốt thời gian qua.
Cuối cùng, Gale ở đây và có thể không có gì lãng mạn giữa tôi và anh ấy, nhưng khi anh ấy dang rộng cánh tay, tôi không ngần ngại lao vào đó. Cơ thể anh ấy quá quen thuộc với tôi – cách mà nó chuyển động, mùi hương của rừng, thậm chí tiếng đập của trái tim anh ấy mà tôi đã nghe được từ những khoảnh khắc bất động để săn thú – nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự tự mình cảm nhận được nó, dựa vào các cơ bắp rắn chắc đó.
“Nghe này,” anh ấy nói. “Lấy được một con dao có thể là khá dễ dàng, nhưng nếu em có thế lấy được chiếc cung tên. Đó sẽ là cơ hội tốt nhất của em.”
“Nhưng không phải lúc nào họ cũng có cung tên,” tôi nói, nghĩ về cái năm mà họ chỉ có những chiếc dùi cui đáng sợ mà các cống phẩm phải dùng nó để đâm nhau đến chết.
“Vậy hãy làm một chiếc,” Gale lại nói. “Dù một cái cung tên yếu vẫn còn hơn không có cái nào.”
Tôi đã từng thử bắt chước làm cung tên giống cha tôi nhưng thất bại. Nó không dễ chút nào. Thậm chí đôi khi cha tôi cũng từng phải bỏ dở công việc của mình.
“Em thậm chí còn không biết liệu ở đó có cây cối hay không,” tôi nói. Có năm, họ ném tất cả mọi người vào một vùng đất chẳng có gì ngoài đá cuội, cát và các bụi rậm bẩn thỉu. Tôi thật sự rất ghét năm đó. Rất nhiều đấu thủ đã bị rắn độc cắn chết hoặc phát điên vì khát.
“Hầu hết luôn luôn có một ít cây cối,” Gale nói. “Từ cái năm mà một nửa số đấu thủ bị chết vì lạnh. Không nhiều tính giải trí ở đó.”
Đó là sự thật. Chúng tôi đã trải qua một kỳ Trò chơi sinh tử, xem những người chơi bị lạnh cho đến chết vào ban đêm. Bạn khó có thể nhìn thấy họ vì họ chỉ nằm co tròn lại và không có củi để nhóm lửa, đốt đuốc hay bất cứ thứ gì. Đó được xem như năm người xem kém hứng thú nhất ở Capitol, tất cả những cái chết đều im lặng, không có máu chảy. Từ đó, ở đấu trường thường xuyên có cây cối để có thể nhóm lửa.
“Đúng, luôn luôn có một ít,” tôi thừa nhận.
“Katniss, đó chỉ là đi săn thôi mà. Và em là thợ săn giỏi nhất mà anh từng biết,” Gale nói tiếp.
“Đó không phải là đi săn. Họ được trang bị vũ khí. Họ biết suy nghĩ,” tôi phản bác.
“Em cũng vậy. Và em còn được thực hành nhiều hơn họ. Thực hành trong thực tế,” anh ấy nói. “Em biết cách giết con mồi thế nào.”
“Không phải giết người,” tôi nói.
“Thực sự thì nó có gì khác biệt?” Gale dứt khoát.
Điều tồi tệ là nếu tôi có thể quên đi họ là con người, thì nó sẽ chẳng có gì khác biệt cả.
Những Người giữ trị an quay lại quá nhanh và Gale xin họ cho thêm thời gian, nhưng họ vẫn đưa anh ấy đi, và tôi bắt đầu thấy hoảng loạn. “Đừng để họ phải đói!” tôi gào lên, cố níu lấy tay anh ấy.
“Sẽ không. Em biết là anh sẽ không để họ đói. Katniss, hãy nhớ là anh…” anh cố nói, nhưng họ giật mạnh chúng tôi ra và đóng sầm cửa lại, nên tôi sẽ không bao giờ biết anh ấy muốn tôi phải nhớ điều gì.
Đó là một chuyến đi ngắn từ Trụ sở tòa án đến ga tàu điện. Tôi chưa bao giờ đi ô tô trước đây. Thậm chí hiếm khi đi xe ngựa. Ở Seam, chúng tôi chỉ đi bộ.