» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:53 01/08/2013
» Lượt xem: 10364
“Em sẽ ổn thôi, Katniss,” Prim nói, hai tay giữ lấy mặt tôi. “Nhưng chị cũng phải tự chăm sóc mình. Chị rất nhanh nhẹn và dũng cảm. Có lẽ chị có thể thắng.”
Tôi không thể chiến thắng. Tận sâu trong trái tim con bé phải biết điều đó. Cuộc chiến đó vượt xa khả năng của tôi. Những đứa trẻ từ những đặc khu giàu có hơn, ở nơi chiến thắng là một vinh quang to lớn, những kẻ được huấn luyện cả cuộc đời cho điều đó. Những cậu trai to lớn gấp hai đến ba lần tôi. Các cô gái thì biết đến hai mươi cách để giết bạn chỉ với một con dao. Ồ, cũng sẽ có những người như tôi. Những kẻ mà sẽ bị quét sạch trước khi cuộc chiến bắt đầu trở nên thú vị.
“Có lẽ,” tôi đáp, bởi tôi không thể yêu cầu mẹ tôi cố gắng khi bản thân tôi thì từ bỏ. Ngoài ra, đầu hàng mà không hề chiến đấu không phải là tính cách của tôi, ngay cả khi mọi thứ dường như không thể vượt qua được. “Khi đó chúng ta sẽ giàu có như Haymitch.”
“Em không quan tâm liệu chúng ta có giàu có hay không. Em chỉ muốn chị quay về nhà. Chị sẽ cố gắng, phải không? Thực sự, thực sự cố gắng chứ?” Prim hỏi.
“Thực sự, thực sự cố gắng. Chị xin thề,” tôi trả lời. Và tôi biết, vì Prim, tôi sẽ làm thế.
Và sau đó, Người giữ trị an đã đứng ở cửa, cho biết thời gian của chúng tôi đã hết, cả ba chúng tôi ôm siết lấy nhau và tất cả những gì tôi có thể nói là “Con yêu cả hai.” Và họ cũng nói điều đó với tôi, sau đó Người giữ trị an yêu cầu họ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tôi vùi đầu vào một cái gối nhung như thể nó sẽ giúp ngăn cách tôi với mọi thứ bên ngoài.
Một ai đó bước vào phòng, và khi tôi nhìn lên, tôi ngạc nhiên khi thấy đó là ông chủ tiệm bánh, cha của Peeta Mellark. Tôi không thể tin là ông ấy đến gặp tôi. Sau cùng, tôi sẽ cố gắng để giết con ông ấy sớm thôi. Nhưng chúng tôi cũng biết nhau chút ít, và ông ấy biết về Prim nhiều hơn. Khi con bé bán pho mát dê ở Hob, con bé để riêng hai miếng cho ông ấy, và ông ấy đưa lại cho con bé một lượng bánh mì khá hào phóng. Chúng tôi luôn mong chờ được mua bán với ông ấy khi bà vợ phù thủy của ông ấy không có ở đó bởi vì ông ấy tử tế hơn nhiều. Tôi cảm thấy chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ đánh con trai mình theo cái cách bà ta đã làm khi những chiếc bánh mì bị cháy. Nhưng tại sao ông ấy lại tới để gặp tôi?
Ông chủ tiệm bánh ngượng nghịu ngồi ở mép chiếc ghế tựa bọc vải nhung. Ông ấy là một người đàn ông to lớn, vai rộng với những vết sẹo lâu năm do bị bỏng bởi lò nướng. Ông ấy chắc hẳn đã nói lời tạm biệt với con trai mình.
Ông lôi từ trong túi áo khoác ra một gói giấy màu trắng và đưa cho tôi. Tôi mở nó ra và thấy bên trong đựng bánh quy. Đó là một món xa xỉ mà tôi không bao giờ mua được.
“Cảm ơn bác,” tôi nói. Người chủ tiệm bánh không phải là người nói nhiều trong phần lớn những lần tôi gặp và hôm nay ông ấy cũng không nói gì. “Cháu đã có một phần chiếc bánh mì của bác sáng nay. Bạn cháu, Gale, đã đổi cho bác một con sóc để lấy nó.” Ông ấy gật đầu, như thể đang nhớ ra con sóc. “Không phải là vụ trao đổi tốt nhất của bác,” tôi nói tiếp. Ông ấy nhún vai làm như nó không quan trọng.
Sau đó tôi không thể nghĩ được gì, nên chúng tôi ngồi im lặng cho đến khi Người giữ trị an đến triệu ông ấy đi. Ông ấy đứng dậy, ho khan một tiếng. “Tôi sẽ để ý đến em gái cháu. Đảm bảo cô bé sẽ không bị đói.”
Tôi cảm thấy áp lực trong ngực mình nhẹ đi trước câu nói của ông. Mọi người giao dịch với tôi, nhưng họ thật sự quý Prim. Có lẽ đủ yêu thích để giúp con bé sống sót.
Người khách tiếp theo của tôi cũng không thể đoán ra được. Madge bước thẳng đến chỗ tôi. Cô ấy không khóc lóc hay lảng tránh, thay vào đó có sự khẩn cấp trong giọng nói của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên. “Họ để cho bạn được mang một thứ từ đặc khu của mình vào đấu trường. Một thứ nhắc nhở bạn về ngôi nhà của mình. Bạn sẽ đeo nó chứ?” Cô ấy đưa ra chiếc huy hiệu hình tròn bằng vàng mà cài trên váy cô ấy lúc trước. Lúc đó tôi không chú ý đến nó lắm, nhưng giờ tôi nhìn thấy nó có hình một con chim nhỏ đang bay.