» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:53 01/08/2013
» Lượt xem: 10362
Vào phút cuối cùng, tôi sực nhớ ra chiếc huy hiệu nhỏ bằng vàng của Madge. Lần đầu tiên tôi thực sự ngắm nhìn nó. Như thể có ai đó đã tạo ra con chim nhỏ bằng vàng rồi lồng nó vào một chiếc nhẫn. Con chim chỉ được gắn vào chiếc nhẫn ở các đầu cánh của nó. Đột nhiên tôi nhận ra nó. Một con chim mockingjay.
Chúng là loài chim rất thú vị và là một sự xỉ nhục đối với Capitol. Trong suốt cuộc nổi dậy, Capitol đã tạo ra một loạt các loại động vật biến đổi gen để làm vũ khí. Tên gọi chung cho chúng là muttations, và đôi khi viết tắt là mutts. Một trong số chúng là một loài chim đặc biệt tên là jabberjay, có khả năng ghi nhớ và nhắc lại các đoạn đối thoại của con người. Chúng là loài chim truyền tin, chỉ có con đực, được thả vào những vùng mà Capitol biết kẻ thù của mình lẩn trốn tại đó. Sau khi các con chim nghe được các cuộc nói chuyện, chúng bay trở lại trung tâm để được ghi âm lại. Phải mất một thời gian dài mọi người mới biết những gì diễn ra trong đặc khu, các cuộc nói chuyện riêng tư đã bị truyền đi như thế nào. Sau đó, tất nhiên, những người nổi dậy đã gửi cho Capitol toàn những lời nói dối, và chuyện đó thật lố bịch. Do đó các trung tâm bị đóng cửa và các con chim bị thả ra để tự chết trong tự nhiên.
Chỉ có điều chúng không chết. Thay vào đó, những con jabberjay này lại kết đôi với những con chim nhại mockingbird giống cái và tạo ra một loài hoàn toàn mới mà có thể bắt chước cả tiếng hót của chim chóc và các giai điệu của con người. Chúng đã mất khả năng phát âm ra từ ngữ nhưng vẫn có thể nhại lại một số âm thanh của con người, từ âm điệu cao vút của một đứa trẻ cho đến giọng trầm lắng của một người đàn ông. Và chúng cũng có thể tái hiện lại các bài hát. Không chỉ vài nốt nhạc, mà cả những bài hát giai điệu phức tạp, nếu bạn có đủ kiên nhẫn để hát cho chúng nghe và nếu chúng thích giọng của bạn.
Cha tôi đã rất thích các con chim mockingjay. Khi chúng tôi đi săn, ông thường huýt sáo và hát những bài hát phức tạp cho chúng nghe, và sau khi dừng lại để mời gọi, chúng luôn luôn hót đáp lại. Không phải ai cũng được đối xử tôn trọng như vậy. Nhưng bất cứ khi nào cha tôi cất tiếng hát, tất cả chim chóc trong khu vực đó đều im lặng lắng nghe. Giọng của ông rất hay, cao vút và trong trẻo, đầy sức sống, nó khiến bạn muốn khóc và cười cùng một lúc. Tôi không bao giờ có thể bắt bản thân tiếp tục hát kể từ khi ông mất. Tuy nhiên, vẫn có một chút an ủi về loài chim nhỏ này. Nó giống như một phần của cha tôi, bảo vệ tôi. Tôi cài chiếc huy hiệu vào áo sơ mi của mình, và với nền vải màu xanh lục sậm, tôi gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh con chim mockingjay bay lượn giữa rừng cây.
Effie Trinket đến để đưa tôi ra ăn tối. Tôi theo cô ta đi qua một hành lang hẹp lát đá để tới phòng ăn với những bức tường đóng ván bóng loáng. Có một chiếc bàn đang bày những chiếc đĩa cực kỳ dễ vỡ. Peeta Mellark đang ngồi đợi chúng tôi, chiếc ghế bên cạnh cậu ấy đang trống.
“Haymitch đâu?” Effie Trinket vui vẻ hỏi.
“Lần cuối mà tôi nhìn thấy ông ấy thì ông ấy đang chợp mắt,” Peeta trả lời.
“Ồ, thật là một ngày mệt mỏi,” Effie Trinket lại nói. Tôi nghĩ cô ta cảm thấy nhẹ nhõm trước sự vắng mặt của Haymitch, và ai có thể lên án cô ta chứ?
Bữa tối được tiến hành. Một bát súp cà rốt đặc sệt, salad rau xanh, mấy miếng thịt cừu và khoai tây hầm, pho mát và trái cây, một chiếc bánh sô cô la. Trong suốt bữa ăn, Effie Trinket liên tục nhắc nhở chúng tôi để dành bụng vì sẽ có nhiều món khác nữa. Tôi cố nhồi thêm thức ăn vào bụng bởi tôi chưa bao giờ được ăn như thế này, rất ngon và rất nhiều, và vì có lẽ điều tốt nhất tôi có thể làm từ bây giờ cho đến khi Trò chơi bắt đầu là tăng thêm vài cân nữa.
“Ít nhất hai người vẫn còn cư x