» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:10 01/08/2013
» Lượt xem: 8022
Tôi không biết việc đó kéo dài bao lâu, có thể một giờ hoặc chừng đó, khi Cato gục xuống đất và chúng tôi nghe thấy tiếng những con chó kéo lê hắn, lôi hắn quay trở lại Cornucopia. Bây giờ chúng sẽ kết liễu hắn, tôi nghĩ. Nhưng vẫn không có tiếng pháo hiệu.
Màn đêm buông xuống và bài hát quốc ca vang lên và vẫn không có hình ảnh của Cato hiện lên trên bầu trời, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra qua tấm kim loại bên dưới chúng tôi. Không khí lạnh băng thổi ngang qua bãi đất trống nhắc nhở tôi rằng Trò chơi vẫn chưa kết thúc và có lẽ sẽ không trong khoảng thời gian bao lâu ai mà biết được, và vẫn không có gì đảm bảo cho chiến thắng.
Sự chú ý của tôi trở lại với Peeta và phát hiện ra chân cậu ấy đang chảy máu tồi tệ như trước đây. Tất cả nguồn thực phẩm của chúng tôi, ba lô vẫn ở bên hồ nước, nơi chúng tôi bỏ lại chúng khi chạy khỏi đàn chó. Tôi không có bông băng, không có gì để cầm máu đang chảy từ bắp chân cậu ấy. Mặc dù tôi đang rét run trong cơn gió lạnh căm căm, tôi vẫn cởi chiếc áo khoác, cởi áo sơ mi, và mặc lại chiếc áo khoác nhanh nhất có thể. Sự phơi bày ngắn ngủi đó cũng khiến răng tôi va lập cập không thể kiểm soát được.
Mặt Peeta xám ngoét dưới ánh trăng mờ ảo. Tôi cho cậu ấy nằm xuống trước khi tôi kiểm tra vết thương của cậu ấy. Máu nóng, nhầy nhụa chảy tràn ra các ngón tay tôi. Một miếng băng sẽ không đủ. Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi buộc garo vài lần và cố gắng bắt chước. Tôi cắt rời một ống tay áo khỏi chiếc áo sơ mi, buộc nó hai vòng quanh chân cậu ấy ngay phía dưới đầu gối, và thắt nút một nửa. Tôi không có cái gậy nào, nên lấy mũi tên còn lại cuối cùng và gài nó vào trong nút thắt, buộc nó chắc như mình muốn. Đây là một việc làm rất rủi ro – Peeta có thể kết thúc với việc mất đi chân của cậu ấy – nhưng khi tôi cân nhắc điều đó với việc cậu ấy mất mạng thì tôi còn sự lựa chọn nào đây? Tôi băng vết thương bằng phần còn lại của chiếc áo sơ mi và nằm xuống với cậu ấy.
“Đừng ngủ,” tôi nhắc cậu ấy. Tôi không chắc đây có phải là một chỉ dẫn y tế chính xác không, nhưng tôi sợ rằng nếu cậu ấy chìm vào giấc ngủ, cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Cậu có lạnh không?” cậu ấy hỏi. Cậu ấy mở khóa áo khoác và tôi ôm chặt lấy cậu ấy khi cậu ấy quấn nó quanh người tôi. Thấy ấm hơn một chút khi chia sẻ thân nhiệt của chúng tôi bên trong hai lớp áo khoác, nhưng đêm mới chỉ bắt đầu. Nhiệt độ sẽ tiếp tục hạ thấp.
Ngay cả lúc này tôi có thể cảm thấy chiếc sừng Cornucopia mà đã được hun nóng bỏng khi tôi mới trèo lên, đang dần chuyển sang lạnh như băng.
“Cato có thể vượt qua được điều này không,” tôi thì thầm với Peeta.
“Cậu không tin điều đó chứ,” cậu ấy nói, kéo chiếc mũ của tôi lên, nhưng cậu ấy run còn dữ dội hơn tôi.
Những giờ tiếp theo là những giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, mà nếu bạn nghĩ về nó, cũng sẽ nói như vậy. Cái lạnh cũng đã đủ tra tấn rồi, nhưng cơn ác mộng thực sự là nghe tiếng Cato, rên rỉ, cầu xin, và cuối cùng chỉ khóc nức nở khi những con chó quay lại tiếp tục cắn xé cậu ta. Sau một lát, tôi không quan tâm hắn ta là ai hay hắn đã làm gì, tất cả những gì tôi muốn là mong cho sự đau đớn của hắn ta kết thúc.
“Sao họ không chỉ việc giết hắn ta đi?” tôi hỏi Peeta.
“Cậu biết tại sao mà,” cậu ấy nói, kéo tôi lại gần hơn.
Và tôi hiểu. Không khán giả nào có thể quay đi khỏi màn trình diễn lúc này. Từ quan điểm của các Nhà thiết lập Trò chơi, đây là màn giải trí cuối cùng.