» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:10 01/08/2013
» Lượt xem: 8020
Nó kéo dài, lặp đi lặp lại và cuối cùng hoàn toàn phá hủy tâm trí tôi, loại bỏ các ký ức và hy vọng vào ngày mai, xóa bỏ mọi thứ chỉ còn lại hiện tại, điều mà tôi bắt đầu tin rằng sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không có gì ngoài sự lạnh lẽo và nỗi sợ hãi và âm thanh quằn quại đau đớn của một chàng trai trẻ đang chết dần chết mòn trong chiếc sừng.
Lúc này Peeta bắt đầu ngủ gục, và mỗi lần cậu ấy như vậy, tôi lại thấy mình đang hét gọi tên cậu ấy càng lúc càng to bởi vì nếu cậu ấy thiếp đi và chết bên cạnh tôi bây giờ, thì tôi biết rằng tôi sẽ hoàn toàn phát điên. Cậu ấy đang chống lại nó, có lẽ vì tôi nhiều hơn là vì cậu ấy, và thật khó bởi sự bất tỉnh sẽ là một biện pháp giúp tránh đau đớn. Nhưng chất adrenaline đang tuôn ra khắp cơ thể tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi đi theo cậu ấy, nên tôi không thể để cậu ấy ra đi. Tôi chỉ không thể.
Dấu hiệu duy nhất về thời gian trôi qua nằm trên bầu trời, sự di chuyển chậm chạp của mặt trăng. Cho nên Peeta bắt đầu chỉ nó cho tôi, khăng khăng bắt tôi nhận biết quá trình của nó và đôi khi chỉ trong một giây lát tôi cảm thấy một thoáng hy vọng trước khi sự tra tấn của đêm nay lại nhấn chìm tôi một lần nữa.
Cuối cùng, tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm rằng mặt trời sắp mọc. Tôi mở mắt và thấy các ngôi sao đang mờ dần trong ánh sáng yếu ớt của bình minh. Tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt Peeta trở nên tái nhợt vì mất máu như thế nào. Thời gian của cậu ấy chỉ còn lại ít như thế nào. Và tôi biết tôi sẽ phải đưa cậu ấy trở lại Capitol.
Tuy nhiên, pháo hiệu vẫn chưa bắn. Tôi áp sát chiếc tai lành lặn vào chiếc sừng và có thể nghe thấy tiếng Cato.
“Mình nghĩ giờ hắn ta đã ở gần hơn. Katniss, cậu có thể bắn hắn không?” Peeta hỏi.
Nếu hắn ta ở gần miệng sừng, tôi có thể sẽ bắn gục được hắn. Đó sẽ là hành động nhân từ ở thời điểm này.
“Mũi tên cuối cùng của mình đang ở trong ga rô của cậu,” tôi trả lời.
“Hành động đi,” Peeta nói, mở khóa chiếc áo khoác để tôi ra.
Do vậy tôi gỡ mũi tên ra, buộc ga rô lại chặt đến mức các ngón tay lạnh cóng của tôi có thể làm. Tôi chà xát hai tay với nhau, cố gắn lấy lại sự cử động. Khi tôi trườn xuống mép chiếc sừng và đu đưa ở đó, tôi cảm thấy bàn tay Peeta đang giữ chặt lấy tôi để trợ giúp.
Phải mất một vài phút để tìm Cato trong ánh sáng lờ mờ, trong vũng máu. Sau đó đống thịt sống mà đã từng là kẻ thù của tôi phát ra tiếng động, và tôi biết miệng hắn ta ở đâu. Và tôi nghĩ từ mà hắn ta đang cố nói là làm ơn.
Thương hại, không phải báo thù, tôi bắn mũi tên của mình bay thẳng vào sọ hắn. Peeta kéo tôi trở lại, chiếc cung trong tay, ống tên trống rỗng.
“Cậu đã bắn được hắn chưa?” cậu ấy thì thào.
Tiếng pháo hiệu bắn lên thay cho câu trả lời.
“Vậy là chúng ta thắng rồi, Katniss,” cậu ấy nói không ra hơi.
“Chúc mừng chúng ta,” tôi thở ra, nhưng không có niềm vui chiến thắng nào trong giọng tôi.
Một miệng hố mở ra trên bãi đất trống và như thể có ám hiệu, những con chó còn lại nhảy xuống đó, biến mất khi mặt đất đóng lại phía trên chúng.
Chúng tôi chờ đợi chiếc trực thăng đến thu thi thể của Cato, chờ đợi hồi kèn chiến thắng mà sẽ nổi lên sau đó, nhưng không có gì xảy ra.
“Này!” tôi hét lên. “Chuyện gì đang diễn ra thế?” Thứ duy nhất đáp lại là tiếng hót líu lo của những con chim đã thức giấc.
“Có lẽ là do thi thể. Có lẽ chúng ta phải đi xa khỏi đây,” Peeta nói.
Tôi cố nhớ lại. Bạn có cần phải tránh xa khỏi cống phẩm đã chết trong trận chiến cuối cùng không? Đầu óc tôi quá mụ mị để có thể chắc chắn, nhưng còn lý do nào khác cho sự chậm trễ này chứ?
“Được rồi. Cậu nghĩ mình có thể đi được đến cái hồ không?” tôi hỏi.
“Mình nghĩ mình tốt hơn là nên cố gắng,” Peeta trả lời. Chú