Snack's 1967
Extasy
MobileTruyen.Wap.Sh
Wap truyện mới của admin đây, mời các bạn vào ủng hộ nhé!!!
Thông Báo: Mình đã cập nhật đủ bộ truyện The Hunger Games. Mời bạn xem!!!
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3
Chào Mozilla bây giờ là 13:15 ngày 31/01/25
↓Xuống cuối trang↓

CHƯƠNG 25

» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử

» Đăng lúc: 11:10 01/08/2013

» Lượt xem: 8019


Tiếng hét thoát khỏi miệng tôi và tôi gặp khó khăn với việc giữ mũi tên đúng vị trí. Tôi đã chờ đợi để bắn, chỉ quá hiểu rõ rằng số lượng mũi tên của tôi đang giảm dần. Thực tế, chỉ đợi để xem những con vật này có thể trèo hay không. Nhưng bây giờ, mặc dù con chó đã bắt đầu tụt xuống, không thể tìm được chỗ bám nào trên bề mặt kim loại, mặc dù tôi vẫn nghe thấy những tiếng cào rít nhỏ của móng vuốt giống như móng tay cào trên bảng đen, tôi vẫn bắn thẳng vào cổ họng nó. Cơ thể nó co rút lại và rơi tõm xuống đất đánh uỵch một phát.
“Katniss?” tôi có thể cảm thấy Peeta bóp chặt cánh tay tôi.
“Đó là cô ta!” tôi thốt lên.
“Ai?” Peeta hỏi.
Đầu tôi quay hết bên này sang bên kia khi tôi kiểm tra đàn chó, ghi nhận các kích cỡ, màu sắc khác nhau. Một con nhỏ với bộ lông đỏ và đôi mắt màu hổ phách… Mặt Cáo! Và ở kia, tóc xám tro và đôi mắt lục nhạt của cậu trai từ Đặc khu 9, người đã chết khi chúng tôi tranh giành chiếc ba lô! Và tệ hơn cả, con chó nhỏ nhất, với bộ lông đen bóng loáng, đôi mắt nâu to tròn và chiếc vòng cổ có số 11 trên mặt tròn được tết bằng rơm. Răng đang nhe ra căm hờn. Rue…
“Chuyện gì vậy, Katniss?” Peeta lắc vai tôi.
“Đó là họ. Tất cả bọn họ. Những người khác. Rue và Mặt Cáo và… tất cả các cống phẩm khác,” tôi nghẹn giọng.
Tôi nghe tiếng Peeta thở dốc khi nhận ra. “Người ta đã làm gì với họ thế? Cậu không nghĩ là… chúng có thể có đôi mắt thật sự của họ chứ?”
Đôi mắt của chúng là thứ tôi ít lo ngại nhất. Bộ não của chúng thì sao? Liệu chúng có được trao cho bất cứ ký ức thực sự nào của các cống phẩm hay không? Liệu chúng có được lập trình để đặc biệt căm ghét gương mặt của chúng tôi vì chúng tôi đã sống sót và họ đã bị giết một cách tàn nhẫn không? Và những người mà tôi thực sự giết… họ có tin rằng họ đang trả thù cho cái chết của chính họ không?
Trước khi tôi có thể thoát khỏi suy nghĩ này, các con chó đã bắt đầu một cuộc tấn công mới lên chiếc sừng. Chúng chia làm hai nhóm ở hai bên chiếc sừng và đang sử dụng thân sau đầy sức mạnh để đẩy chúng lên chỗ chúng tôi. Một hàm răng khợp lên chỉ cách tay tôi một inch và rồi tôi nghe tiếng Peeta hét lên, cảm thấy lực giật mạnh trên người cậu ấy, sức mạnh của một chàng trai và con chó kéo tôi nghiêng sang một bên. Nếu không vì đang bám chặt vào cánh tay tôi, cậu ấy chắc hẳn đã rơi xuống đất, nhưng vì thế, tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giữ cho hai chúng tôi bám chặt vào cái sừng. Và thêm các cống phẩm khác đang kéo đến.
“Giết nó đi, Peeta! Giết nó!” Tôi hét lên với cậu ấy, và dù tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, tôi biết cậu ấy phải đang đâm con vật vì lực kéo đã giảm bớt. Tôi đã có thể lôi cậu ấy trở lại chiếc sừng nơi mà chúng tôi kéo nhau trèo lên đỉnh, nơi mà điều ít tệ hại hơn đang chờ đợi.
Cato vẫn chưa thể đứng lên được, nhưng hơi thở của hắn đã chậm lại và tôi biết rằng hắn ta sẽ sớm hồi phục lại đủ sức để tấn công chúng tôi và ném chúng tôi đến bờ vực của cái chết. Tôi giương sẵn cung tên, nhưng mũi tên cuối cùng lại dùng để bắn chết một con thú mà chỉ có thể là Thresh. Còn ai có thể nhảy lên độ cao đó chứ? Tôi cảm thấy một khoảnh khắc nhẹ nhõm vì chúng tôi cuối cùng đã lên cao trên mức các con chó có thể nhảy tới và tôi chỉ vừa mới quay lại để đối mặt với Cato khi Peeta bị giật ra khỏi mình. Tôi đã cho rằng đàn chó đã bắt được cậu ấy cho đến khi máu của cậu ấy nhỏ lộp bộp vào mặt tôi.

Trang: [«trang trước] 1,[2],3,4,5 [trang tiếp»]
Đến trang:
Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
↑Lên đầu trang↑
Cùng thể loại
1234»
Game Online Hay
Fun Fact Ngẫu Nhiên
Ngáp có tính “truyền nhiễm”, khi bạn nhìn thấy ai đó ngáp, bạn rất dễ ngáp theo.
Thống kê
Online: 1
Hôm nay: 3
Tổng cộng: 8019
Liên hệ |Thông tin |Giúp đỡ
© 2013 eXtasy.wap.sh
All rights reserved