» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:10 01/08/2013
» Lượt xem: 8018
Cato đứng trước mặt tôi, gần như ở mép chiếc sừng, giữ Peeta trong một thế khóa đầu, chặn đứt hơi thở cậu ấy. Peeta quắp lấy cánh tay Cato, nhưng rất yếu ớt, như thể bối rối về việc nào quan trọng hơn, thở hay cố gắng ngăn chặn máu phun ra từ miệng vết thương mà một con chó để lại trên bắp chân cậu ấy.
Tôi chĩa một trong hai mũi tên cuối cùng của mình vào đầu Cato, biết rằng sẽ không ích gì khi nhắm vào người và tay chân hắn, thứ mà bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy là được che phủ bởi tấm lưới màu da, bó sát người. Một loại áo giáp hộ thân cao cấp nào đó của Capitol. Đó có phải là thứ ở trong chiếc ba lô gửi cho cậu ta trong bữa tiệc không? Áo giáp hộ thân chống lại những mũi tên của tôi? Chà, họ quên không gửi cho cậu ta một chiếc mặt nạ bảo hộ.
Cato chỉ cười lớn. “Bắn tao đi và nó sẽ rơi xuống với tao.”
Hắn đúng. Nếu tôi bắn hắn và hắn rơi xuống đàn chó, Peeta chắc chắn sẽ chết cùng hắn. Chúng tôi đã lâm vào thế bế tắc. Tôi không thể bắn Cato mà không giết chết cả Peeta. Hắn không thể giết Peeta mà không đảm bảo rằng một mũi tên sẽ xuyên thủng sọ hắn. Chúng tôi đứng im như tượng, cả hai đều đang tìm kiếm một giải pháp.
Các cơ bắp tôi đều vô cùng căng thẳng, cảm tưởng như chúng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Răng tôi nghiến chặt chờ thời điểm quyết định. Đàn chó im lặng và thứ duy nhất tôi có thể nghe bằng chiếc tai lành lặn của mình là tiếng máu đang nhỏ xuống.
Môi Peeta đã trở nên xanh nhợt. Nếu tôi không làm gì đó thật nhanh, cậu ấy sẽ chết vì ngạt thở và rồi tôi sẽ phải mất cậu ấy và Cato có thể sẽ dùng cơ thể cậu ấy như một thứ vũ khí chống lại tôi. Thực tế, tôi chắc chắn đây là kế hoạch của Cato bởi vì khi hắn ngừng cười, môi hắn đã nở ra một nụ cười chiến thắng.
Dường như trong nỗ lực cuối cùng, Peeta giơ ngón tay lên, nhuộm đỏ máu từ chân cậu ấy, hướng tới cánh tay Cato. Thay vì cố gắng chiến đấu để thoát ra, ngón tay trỏ của cậu ấy đổi hướng và cố ý vẽ một chữ X trên mu bàn tay của Cato. Cato hiểu ra ý nghĩa của hành động đó chỉ sau tôi đúng một giây. Tôi có thể nói điều đó qua cách nụ cười biến mất trên môi hắn ta. Nhưng chỉ một giây thôi cũng là quá muộn bởi vào lúc đó, mũi tên của tôi đã xuyên thủng bàn tay hắn. Hắn hét lên và theo phản xạ hất văng Peeta, người mà cũng đang đập mạnh lại hắn. Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, tôi nghĩ cả hai người họ sẽ rơi xuống. Tôi trượt nhanh lên phía trước vừa kịp chụp được Peeta khi Cato trượt chân trên bề mặt chiếc sừng có dính máu và lao thẳng xuống đất.
Chúng tôi nghe thấy tiếng hắn ta rơi xuống đất, hơi thở đang rời bỏ hắn sau cú va đập, và sau đó những con chó tấn công hắn. Peeta và tôi ôm chặt lấy nhau, chờ đợi tiếng pháo hiệu, chờ đợi cuộc chiến kết thúc, chờ đợi để được giải thoát. Nhưng điều đó không xảy ra. Vẫn chưa. Bởi vì đây là cao trào của Trò chơi sinh tử, và khán giả trông đợi một màn trình diễn.
Tôi không nhìn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, gầm gè, gào rú vì đau đớn từ cả người và quái thú khi Cato vật lộn với đàn chó. Tôi không thể hiểu được làm thế nào hắn có thể sống được cho đến khi tôi nhớ ra chiếc áo giáp hộ thân đã bảo vệ hắn từ mắt cá chân cho đến cổ và tôi nhận ra rằng đó thật là một cơn ác mộng dai dẳng. Cato phải có một con dao hay thanh kiếm hoặc thứ gì đó nữa, một thứ gì đó mà hắn ta đã giấu trong quần áo mình, bởi vì thỉnh thoảng có tiếng rú chết chóc của một con thú hoặc âm thanh của kim loại chạm kim loại khi lưỡi dao va quẹt vào chiếc sừng vàng. Trận chiến xoay chuyển xung quanh chiếc sừng Cornucopia, và tôi biết Cato đang cố gắng tìm một thủ đoạn nào đó mà có thể cứu mạng hắn – để quay trở lại vị trí đuôi chiếc sừng và leo lên chỗ chúng tôi. Nhưng cuối cùng, cho dù có sức mạnh và kĩ năng xuất sắc, hắn ta đơn giản là đã kiệt sức.