Insane
Extasy
MobileTruyen.Wap.Sh
Wap truyện mới của admin đây, mời các bạn vào ủng hộ nhé!!!
Thông Báo: Mình đã cập nhật đủ bộ truyện The Hunger Games. Mời bạn xem!!!
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3
Chào Mozilla bây giờ là 16:02 ngày 31/01/25
↓Xuống cuối trang↓

CHƯƠNG 2

» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử

» Đăng lúc: 10:52 01/08/2013

» Lượt xem: 9459


Nhưng khi hết tiền, chúng tôi đói và ngày càng tiến gần đến cái chết. Không có cách nào trì hoãn được nó. Tôi cứ tự nói với bản thân rằng nếu tôi có thể duy trì được đến tháng Năm, chỉ đến mồng 8 tháng Năm thôi, khi đó tôi sẽ đủ mười hai tuổi, và có thể đăng ký tên lấy thẻ tiêu dùng và lấy được đáng kể ngũ cốc và dầu để nuôi sống chúng tôi. Chỉ có điều còn đến vài tuần nữa. Chúng tôi có lẽ đã chết đói vào lúc đó rồi.
Chết đói không phải là một kết cục hiếm thấy ở Đặc khu 12. Ai mà chưa từng nhìn thấy các nạn nhân cơ chứ? Những người già cả không thể làm việc. Những đứa trẻ ở những gia đình có quá nhiều miệng ăn. Những người bị thương trong hầm mỏ. Rải rác trên các con phố. Và vào một ngày nào đó, bạn bắt gặp họ ngồi bất động dựa vào tường hay nằm ở khu Meadow, bạn nghe thấy tiếng khóc than trong một ngôi nhà, và những Người giữ trị an sẽ được gọi đến để thu dọn tử thi. Đói khát không bao giờ là nguyên nhân chính của những cái chết này. Đó luôn luôn là do cúm, do dãi nắng dầm mưa, hay viêm phổi. Nhưng không ai ngốc đến mức không hiểu lý do.
Buổi chiều mà lần đầu tiên tôi gặp Peeta Mellark, mưa không ngừng trút xuống như những tấm màn nước lạnh buốt. Tôi đang ở trong phố, cố gắng đổi mấy bộ quần áo sơ sinh cũ rích của Prim ở chợ nhưng không có ai chịu mua. Mặc dù tôi đã từng đến Hob vài lần với cha tôi, tôi vẫn quá sợ hãi để một mình đến nơi hỗn độn và đáng sợ đó. Nước mưa đã ngấm qua chiếc áo khoác đi săn của cha, khiến tôi lạnh thấu xương. Ba ngày nay, chúng tôi không có gì ăn ngoài nước đun sôi với vài chiếc lá bạc hà khô mà tôi tìm thấy ở sau tủ chén. Vào lúc phiên chợ kết thúc, tôi run cầm cập đến nỗi đánh rơi cả mớ quần áo trẻ em của mình vào vũng bùn. Tôi không nhặt chúng lên vì sợ rằng mình sẽ ngã nhào xuống và không thể đứng dậy được nữa. Ngoài ra, cũng không có ai muốn mua chúng.
Tôi không thể về nhà. Bởi ở nhà là mẹ tôi với đôi mắt chết chóc và em gái bé nhỏ của tôi với đôi má hõm lại và đôi môi nứt nẻ. Tôi không thể bước vào căn phòng với bếp lửa khói mù mịt từ những cành cây ẩm ướt mà tôi kiếm được ở bìa rừng sau khi hết than, mà trong tay không mang về chút hy vọng gì.
Tôi bước đi loạng choạng trên con hẻm lầy lội đằng sau các cửa hiệu chuyên bán đồ cho những người giàu có nhất trong thị trấn. Các thương nhân sống ở ngay phía trên cửa hiệu của mình, nên về cơ bản tôi đang ở trong sân sau nhà họ. Tôi vẫn nhớ khung cảnh lúc đó, những luống hoa vẫn chưa được trồng cho mùa xuân, một hoặc hai con dê được quây trong hàng rào, một con chó lông ướt sũng đang bị buộc vào một cây cột, nằm co ro trong tình trạng bẩn thỉu.
Tất cả các hình thức trộm cắp đều bị nghiêm cấm ở Đặc khu 12. Hình phạt sẽ là cái chết. Nhưng có một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi là có thể có gì đó ở trong thùng rác, và đó là đồ đã vứt đi. Có thể là một khúc xương ở hàng thịt hay rau héo nát ở cửa hàng rau quả, một thứ gì đó mà không ai ngoài gia đình tôi tuyệt vọng đến nỗi có thể ăn. Đáng tiếc là thùng rác nào cũng trống rỗng.

Trang: [«trang trước] 1,2,3,[4],5
Đến trang:
Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
↑Lên đầu trang↑
Cùng thể loại
1234»
Game Online Hay
Fun Fact Ngẫu Nhiên
Cũng như vân tay, lưỡi cũng có vân của riêng của nó.
Thống kê
Online: 1
Hôm nay: 5
Tổng cộng: 9459
Liên hệ |Thông tin |Giúp đỡ
© 2013 eXtasy.wap.sh
All rights reserved