» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:52 01/08/2013
» Lượt xem: 9458
“Prim, buông ra,” giọng tôi nghiêm khắc bởi vì việc này chỉ khiến tôi thêm đau lòng và tôi không muốn khóc. Khi truyền hình phát sóng lại buổi tuyển chọn cống phẩm hôm nay, mọi người sẽ nhận ra những giọt nước mắt của tôi, và tôi sẽ bị đánh dấu là một mục tiêu dễ dàng. Một kẻ yếu đuối. Và tôi sẽ không cho bất cứ ai được hả lòng về điều đó. “Buông ra!”
Tôi có thể cảm thấy ai đó đang kéo con bé ra khỏi lưng tôi. Tôi quay lại và thấy Gale đã ôm con bé khỏi mặt đất còn con bé thì đang đấm túi bụi vào tay anh ấy. “Đi lên đi, Catnip”, anh ấy cố gắng hết sức giữ cho giọng nói được bình tĩnh rồi đưa Prim đi khỏi đó, về chỗ mẹ tôi. Tôi cứng rắn lại và bước lên các bậc thềm.
“Ồ, hoan hô!” Effie Trinket tươi rói. “Đó chính là tinh thần của Trò chơi!” Cô ta hài lòng vì cuối cùng đã có một đặc khu hiếm khi có người tình nguyện lại tiếp tục có tinh thần đó. “Tên em là gì?”
Tôi nuốt xuống khó khăn và nói “Katniss Everdeen”
“Tôi cá đó là chắc chắn là em gái của em. Chúng ta không muốn cô ấy cướp mất mọi vinh quang, phải không nào? Thôi nào, mọi người! Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho cống phẩm mới nhất của chúng ta,” Effie Trinket hô vang.
Thời gian chờ đợi sự hưởng ứng của người dân Đặc khu 12 dường như kéo dài vô tận, nhưng không một ai vỗ tay, ngay cả với những kẻ đang nắm giữ những mảnh giấy cá cược, những người mà thường chẳng bao giờ quan tâm. Có thể vì họ đã biết tôi khi ở Hob, hoặc biết cha tôi, hoặc đã từng gặp Prim, người mà không ai có thể không yêu mến. Do đó, thay cho những tràng pháo tay tán thưởng, tôi đứng im ở đó trong khi họ đang tham gia vào một hình thức chống đối rõ nét nhất mà họ có thể làm. Yên lặng. Điều đó thể hiện những gì chúng tôi không bằng lòng. Chúng tôi không tha thứ. Tất cả những điều này là sai trái.
Sau đó một việc không tưởng đã xảy ra. Ít nhất tôi không ngờ đến bởi vì tôi không nghĩ Đặc khu 12 lại quan tâm đến tôi. Nhưng có một sự thay đổi đã xảy ra kể từ lúc tôi đứng ra làm cống phẩm thay cho Prim, và giờ đây dường như tôi đã trở thành một người đáng quý. Bắt đầu là một người, rồi thêm một người nữa, sau đó hầu hết tất cả mọi người trong đám đông khép ba ngón tay giữa của bàn tay trái lại đặt lên môi họ rồi giơ lên hướng về phía tôi. Đó là một cử chỉ xưa cũ và hiếm khi được dùng đến ở Đặc khu chúng tôi, thỉnh thoảng mới nhìn thấy ở các lễ tang. Nó biểu tượng cho lòng biết ơn, sự khâm phục, và lời vĩnh biệt gửi đến người mà bạn yêu thương.
Hiện tại tôi thực sự có nguy cơ sẽ bật khóc, nhưng may mắn thay Haymitch lại chọn đúng thời điểm này loạng choạng bước ngang qua sân khấu để đến chúc mừng tôi. “Hãy nhìn cô ấy. Nhìn cô gái này đi,” ông ấy hò hét, quàng một cánh tay lên vai tôi. Ông ta khỏe một cách đáng ngạc nhiên trong bộ dạng tàn tạ đó. “Tôi thích cô ấy!” Hơi thở của ông ta nồng nặc mùi rượu và chắc phải lâu lắm rồi chưa tắm gội. “Cực kỳ…” ông ấy không thể tìm ra từ ngữ một lúc lâu. “Can đảm!”, ông ta nói với vẻ đắc thắng. “Hơn tất cả các người!” ông hét lên và chỉ thẳng về phía một chiếc camera.
Có phải ông ấy đang chỉ về phía khán giả hay không, hay ông ấy say đến mức thực sự chọc tức Capitol? Tôi sẽ không bao giờ biết được vì khi sắp mở miệng để tiếp tục thì Haymitch lao thẳng xuống khỏi khán đài và cú ngã đã khiến ông ta bất tỉnh.
Ông ấy thật kinh tởm, nhưng tôi lại lấy làm biết ơn. Với mọi chiếc camera chĩa về phía ông ấy, tôi có đủ thời gian để giải phóng những âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng và bình tĩnh lại. Tôi cho tay về sau lưng và chăm chú nhìn về phía xa.
Tôi có thể nhìn thấy những ngọn đồi nơi tôi thường trèo lên vào các buổi sáng cùng với Gale. Trong một khoảnh khắc, tôi khao khát một điều gì đó… ý tưởng về việc chúng tôi rời khỏi đặc khu… sống tự do trong rừng… nhưng tôi biết tôi hoàn toàn đúng về việc chạy trốn. Bởi vì nếu thế ai sẽ ở đây để tình nguyện thay thế cho Prim?