» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:52 01/08/2013
» Lượt xem: 9456
Haymitch được khiêng đi trên một chiếc cáng, và Effie Trinket thì đang cố gắng lăn lăn quả cầu một lần nữa. “Thật là một ngày sôi động!” cô ta thỏ thẻ trong khi cố gắng chỉnh lại bộ tóc giả đang bị lệch hẳn sang bên phải. “Nhưng còn nhiều hồi hộp hơn ở phía sau. Đã đến lúc chọn ra cống phẩm nam của chúng ta!” Rõ ràng là hy vọng ngăn được tình trạng tóc tai sắp bung ra của mình, cô ta để một tay trên đầu khi tiến đến quả cầu chứa tên các cậu bé trai và chộp lấy luôn mẩu giấy đầu tiên cô ta chạm vào. Cô ta đi vèo trở lại bục và tôi thậm chí không có đủ thời gian để cầu nguyện cho Gale được an toàn khi cô ta đọc ra cái tên. “Peeta Mellark.”
Peeta Mellark!
Ôi, không, tôi nghĩ. Không phải cậu ấy chứ. Bởi vì tôi nhận ra cái tên này, mặc dù tôi chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với chủ nhân của nó. Peeta Mellark.
Không, may mắn không hề dành cho tôi trong ngày hôm nay. Tôi nhìn cậu ấy khi cậu ấy tiến dần về sân khấu. Chiều cao trung bình, dáng người chắc nịch, mái tóc vàng tro hơi gợn sóng trước trán cậu ấy. Trong khoảnh khắc vẻ sốc đã hiện lên trên khuôn mặt, nhưng bạn cũng có thể thấy sự đấu tranh của cậu ấy để giữ cho bản thân không xúc động. Nhưng đôi mắt xanh nước biển của cậu ấy đã cho thấy sự sợ hãi mà tôi vẫn thường nhìn thấy ở các con mồi của mình. Nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh trèo lên sân khấu và đứng vào vị trí của mình.
Effie Trinket kêu gọi những người tình nguyện, nhưng không có ai bước lên. Tôi biết cậu ấy có hai người anh trai, tôi đã nhìn thấy họ ở tiệm bánh, nhưng một người thì giờ đã quá tuổi để tình nguyện làm cống phẩm, còn người kia thì chưa. Điều này là bình thường. Đối với tất cả mọi người, tình cảm gia đình trong ngày chọn cống phẩm cũng chỉ đến mức này thôi. Điều tôi làm là hoàn toàn khác thường.
Ngài thị trưởng bắt đầu đọc bản Hiệp ước dài dòng, chán ngắt về tội phản bội mà ông ấy vẫn đọc hàng năm vào thời điểm này – đó là bắt buộc – nhưng tôi không nghe lấy một từ nào.
Tại sao lại là cậu ấy? Tôi nghĩ. Rồi tôi cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng điều đó không quan trọng. Peeta Mellark và tôi không phải bạn bè. Thậm chí không phải hàng xóm. Chúng tôi không nói chuyện với nhau. Lần tiếp xúc thực sự duy nhất của chúng tôi đã xảy ra cách đây nhiều năm. Cậu ấy có thể đã quên nó. Nhưng tôi chưa từng và sẽ không bao giờ quên…
Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Cha tôi mới chết trước đó ba tháng trong vụ tai nạn ở hầm mỏ vào một tháng Giêng rét buốt nhất mà bất cứ ai cũng có thể nhớ được. Sự tê liệt trước việc ông qua đời đã qua đi, nhưng nỗi đau vẫn thường xuyên hành hạ tôi, hao mòn cơ thể tôi với những cơn nức nở.Cha ở đâu? Tôi thét gào trong tâm trí. Cha đi đâu rồi? Tất nhiên, không có ai trả lời.
Đặc khu đã cho chúng tôi một khoản tiền nhỏ để bồi thường cho cái chết của ông. Đủ để sống trong một tháng đau thương mà trong khoảng thời gian đó mẹ tôi có thể tìm được một công việc. Chỉ là bà ấy đã không tìm. Bà đã không làm bất cứ việc gì ngoài việc ngồi dựa vào ghế, hoặc thường xuyên hơn, nằm trùm chăn, co quắp trên giường, mắt nhìn cố định vào một điểm nào đó phía xa. Đôi khi bà bị kích động, bật dậy như thể có một việc khẩn cấp nào đó, nhưng rồi chỉ để sụp xuống rơi vào trạng thái bất động. Không lời cầu xin nào từ Prim có thể tác động đến bà.
Tôi đã rất sợ hãi. Giờ đây tôi hiểu rằng mẹ tôi đã bị nhốt chặt trong một thế giới đen tối của sự đau buồn, nhưng vào lúc đó, tất cả những gì tôi biết là tôi không chỉ mất cha, mà còn mất luôn cả mẹ. Ở tuổi mười một, với Prim mới bảy tuổi, tôi đã phải gánh trách nhiệm làm trụ cột của gia đình. Tôi không có sự lựa chọn. Tôi mua thức ăn ở chợ, và nấu nó tốt nhất có thể và cố gắng giữ cho tôi và Prim trông luôn chỉnh tề. Bởi vì nếu có người biết rằng mẹ tôi không thể chăm sóc cho chúng tôi, đặc khu sẽ đưa chúng tôi đi khỏi bà và cho chúng tôi vào nhà từ thiện. Tôi đã lớn lên và thường nhìn thấy những đứa trẻ từ những ngôi nhà đó ở trường. Nỗi buồn và dấu vết của những bàn tay thô bạo hiện trên mặt chúng, sự tuyệt vọng khiến vai họ co lại về phía trước. Tôi không bao giờ có thể để điều đó xảy ra với Prim. Prim ngọt ngào, bé nhỏ của tôi, người khóc cùng với tôi ngay cả khi không biết lý do tôi khóc, người chải và tết tóc cho mẹ tôi trước khi chúng tôi đến trường, người lau chiếc gương cạo râu của cha tôi sạch bóng mỗi đêm bởi vì ông ghét lớp bụi than vẫn thường bám lên mọi thứ ở Seam. Nhà từ thiện sẽ nghiền nát con bé như nghiền nát một con rệp. Do đó tôi đã giấu kín tình trạng khó khăn của chúng tôi.