» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:02 01/08/2013
» Lượt xem: 7601
CHƯƠNG 15
Tôi rơi vào một cơn ác mộng mà tôi tỉnh giấc mấy lần để rồi chỉ thấy một nỗi kinh hoàng lớn hơn đang chờ đợi mình. Tất cả những thứ mà tôi sợ nhất, tất cả những điều mà tôi lo sợ cho những người khác đều hiện lên một cách sống động, rõ nét khiến tôi không thể không tin chúng là thật. Mỗi lần tỉnh lại, tôi nghĩ, Cuối cùng, nó cũng kết thúc, nhưng nó không kết thúc. Nó chỉ là sự bắt đầu cho một chương mới của cuộc tra tấn. Có bao nhiêu cách tôi có thể nhìn Prim chết? Tái hiện lại những giây phút cuối cùng của cha tôi? Cảm thấy cơ thể của chính mình bị xé nát? Đây là bản chất nọc độc của tracker jacker, được tạo ra chuyên để nhắm vào những nơi mà nỗi sợ hãi tồn tại trong đầu bạn.
Khi tôi cuối cùng đã có thể lấy lại tri giác, tôi vẫn nằm im, chờ đợi những hình ảnh tiếp theo tấn công. Nhưng sau cùng tôi cũng nhận thức rằng chất độc cuối cùng cũng phát tác hết công dụng, bỏ lại tôi với cơ thể tàn tạ và yếu ớt. Tôi vẫn đang nằm nghiêng về một bên, bất động trong tư thế của một bào thai. Tôi nâng một bàn tay lên mắt để nhận ra rằng chúng vẫn an toàn, không bị những con kiến không hề tồn tại bò vào. Chỉ đơn giản duỗi tay chân ra cũng đòi hỏi một nỗ lực lớn lao. Quá nhiều phần cơ thể đau đớn, nó dường như không đáng để giữ lại chúng. Rất, rất chậm, tôi cố gắng ngồi dậy. Tôi ở trong một cái hố nông, không chứa đầy những bong bóng màu cam kêu vo ve như trong ảo giác của tôi nhưng với nhiều lá cây già úa. Quần áo tôi ẩm ướt, nhưng tôi không biết nước bùn, sương, mưa hay mồ hôi gây ra. Trong một lúc lâu, tất cả điều tôi có thể làm là nhấp những ngụm nước nhỏ từ bình nước và nhìn một con bọ cánh cứng bò lên một bên của bụi cây kim ngân.
Tôi đã hôn mê bao lâu rồi? Lúc tôi mất đi ý thức là vào buổi sáng. Bây giờ là buổi chiều. Nhưng sự cứng nhắc ở các khớp xương cho thấy phải hơn một ngày đã trôi qua, thậm chí có thể là hai ngày. Nếu vậy, tôi sẽ không cách nào biết được cống phẩm nào sống sót khỏi vụ tấn công của ong tracker jacker đó. Không phải Glimmer hay cô gái đến từ Đặc khu 4. Nhưng còn có tên con trai từ Đặc khu 1, cả hai cống phẩm từ Đặc khu 2, và Peeta. Họ có chết vì các vết ong đốt không? Chắc chắn nếu họ còn sống, những ngày vừa qua của họ cũng phải kinh khủng như của tôi. Và còn Rue thì sao? Cô bé rất nhỏ nhắn, không cần nhiều nọc độc cũng khiến cô bé nguy khốn. Nhưng rồi một lần nữa… những con ong tracker jacker không thể đuổi theo cô bé được và cô bé đã rời đi từ trước rồi.
Mùi vị thối rữa tràn ngập trong miệng tôi và nước đã có một chút tác dụng với nó. Tôi lê người về phía bụi cây kim ngân và giất một bong hoa. Tôi nhẹ nhàng kéo nhị hoa ra khỏi bông hoa và cho các giọt mật hoa chảy vào lưỡi. Mật ngọt khuếch tán trong miệng, thấm xuống họng tôi, làm ấm huyết quản với những kỷ niệm về mùa hè, và về khu rừng ở quê nhà với sự hiện diện của Gale bên cạnh tôi. Vì một lý đo nào đó, cuộc nói chuyện của chúng tôi trong buổi sáng cuối cùng đó ùa về.
“Chúng ta có thể làm điều đó, em biết đấy.”
“Điều gì?”
“Rời khỏi đặc khu. Chạy trốn. Sống ở trong rừng. Em và anh, chúng ta có thể làm được.”
Và đột nhiên, tôi không phải đang nghĩ đến Gale mà là Peeta và… Peeta! Cậu ấy đã cứu tôi! Tôi nghĩ. Bởi vì lúc mà chúng tôi chạm mặt, tôi không thể phân biệt được đâu là thật và đâu là những ảo giác do nọc độc của ong tracker jacker gây ra. Nhưng nếu cậu ấy đã làm vậy, và những bản năng trong tôi mách bảo rằng cậu ấy đã làm, thì đó là vì cái gì? Có phải cậu ấy chỉ đơn giản là đang diễn vai Chàng trai đang yêu mà cậu ấy đã bắt đầu từ buổi phỏng vấn không? Hay cậu ấy đang thực sự cố gắng bảo vệ tôi? Và nếu đúng là vậy, thì lúc đầu cậu ấy đã định làm gì với những Cống phẩm Chuyên nghiệp kia? Tôi không thể hiểu được điều gì cả.
Trong một thoáng tôi tự hỏi Gale sẽ lý giải tình huống này là gì và rồi tôi đẩy mọi thứ ra khỏi đầu mình bởi vì có một lý do nào đó khiến Gale và Peeta không thể cùng tồn tại trong suy nghĩ của tôi.