» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:02 01/08/2013
» Lượt xem: 7603
Theo phản xạ, tôi quay về phía có tiếng động, cầm cung và mũi tên đặt lên vai. Không có ai ở đó. Dù sao đi nữa tôi cũng không thể nhìn thấy ai. Sau đó tôi phát hiện ra đầu một chiếc giày trẻ con nhô ra đằng sau một gốc cây. Vai tôi thả lỏng và tôi tươi cười. Cô bé có thể di chuyển len lỏi trong rừng như một cái bóng, bạn phải nhận xét về cô bé như vậy. Làm cách nào khác cô bé có thể đi theo tôi được cơ chứ? Lời nói buột ra khỏi miệng tôi trước khi tôi có thể ngăn lại.
“Em biết đấy, bọn chúng không phải là những người duy nhất có thể thiết lập liên minh,” tôi lên tiếng.
Trong một lúc, không có phản hồi. Sau đó, một mắt của Rue hé ra khỏi gốc cây. “Chị muốn em thành đồng minh à?”
“Tại sao không? Em đã cứu chị bằng những con ong tracker jacker đó. Em đủ thông minh để vẫn còn sống sót. Và dù sao thì chị cũng không thể thoát khỏi em được,” tôi nói. Cô bé chớp mắt nhìn tôi, cố gắng quyết định. “Em đói không?” Tôi có thể thấy cô bé đang nuốt nước miếng, hai mắt long lanh nhìn miếng thịt. “Vậy thì đến đây. Hôm nay chị bắn được đến hai con thú cơ.”
Rue ngập ngừng bước ra khỏi gốc cây. “Em có thể chữa vết ong đốt của chị.”
“Em có thể ư?” tôi hỏi. “Làm thế nào?”
Cô bé đút tay vào chiếc túi em đang đeo và lấy ra một nhúm lá cây. Tôi gần như chắc chắn chúng là những chiếc lá mẹ tôi dùng. “Em tìm thấy chúng ở đâu vậy?”
“Chỉ quanh đây thôi. Tất cả chúng em đều mang theo chúng khi chúng em làm việc trong vườn cây ăn quả. Bọn họ bỏ lại rất nhiều tổ ong ở đó,” Rue trả lời. “Cũng có rất nhiều ở đây nữa.”
“Đúng rồi. Em ở Đặc khu 11. Nông nghiệp,” tôi nói. “Vườn cây ăn quả à? Chắc chắn đó là nguyên nhân em có thể bay quanh những cái cây giống như em có cánh vậy.” Rue mỉm cười. Tôi đã đề cập đến một trong vài thứ ít ỏi mà cô bé sẽ đặt lòng kiêu hãnh của mình ở đó. “Nào, đến đây. Chữa cho chị đi.”
Tôi ngồi phịch xuống bên đống lửa và cuộn ống quần lên để lộ ra vết ong đốt ở đầu gối. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Rue cho một ít lá vào miệng và bắt đầu nhai chúng. Mẹ tôi đã dùng những phương pháp khác nhưng có vẻ như chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn. Sau một phút hoặc khoảng đó, Rue ấn chỗ bã lá trộn lẫn nước bọt vừa nhai đó vào đầu gối tôi.
“Ôiii.” Tiếng rên buột ra khỏi miệng trước khi tôi có thể ngăn lại. Nó như thể những chiếc lá đang thực sự loại bỏ nỗi nhức nhối khỏi vết ong đốt ngay tức khắc.
Rue cười khúc khích. “May mà chị biết để lôi ngòi ong ra, nếu không chị sẽ còn bị nặng hơn nhiều.”
“Đắp lên cổ chị! Má chị nữa!” tôi gần như cầu xin.
Rue nhét một nhúm lá khác vào miệng và ngay sau đó tôi bật cười bởi tác dụng giảm đau thật tuyệt vời. Tôi nhìn ra vết bỏng dài trên cẳng tay Rue. “Chị có một thứ cho vết thương đó.” Tôi đặt vũ khí sang bên cạnh và chữa trị cánh tay của cô bé bằng thuốc trị vết bỏng.
“Chị có những nhà tài trợ thật tốt,” cô bé nói đầy thiết tha.
“Em đã nhận được gì chưa?” tôi hỏi. Cô bé lắc đầu. “Dù sao em cũng sẽ sớm nhận được thôi. Hãy chờ xem. Chúng ta càng tiến gần đến cuối, càng nhiều người sẽ nhận ra em thông minh đến nhường nào.” Tôi lật miếng thịt nướng.