» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:02 01/08/2013
» Lượt xem: 7602
Do đó, tôi tập trung vào một việc tốt đẹp duy nhất đã xảy ra kể từ khi tôi vào đấu trường. Tôi có một cây cung và các mũi tên! Một bộ đầy đủ mười hai mũi tên nếu bạn tính cả chiếc tôi lấy được ở trên cây. Chúng không có chút dấu vết nào của thứ chất lỏng màu xanh nhớt nhát, độc hại chảy ra từ thi thể Glimmer – điều này khiến tôi tin rằng điều đó có lẽ hoàn toàn không có thực. – nhưng chúng có dính một lượng máu khô. Tôi có thể rửa chúng đi sau, nhưng tôi dùng một phút để bắn vài mũi tên vào một cái cây gần mình. Chúng có vẻ giống những vũ khí ở Trung tâm Huấn luyện hơn là những cái tôi dùng ở nhà, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Chỉ cần tôi có thể sử dụng chúng.
Vũ khí này đã cho tôi một triển vọng hoàn toàn mới trong Trò chơi. Tôi biết tôi vẫn còn phải đối mặt với nhiều đối thủ nguy hiểm khác. Nhưng tôi không còn đơn thuần chỉ là một con mồi, chỉ biết bỏ chạy, lẩn trốn, chấp nhận áp dụng những biện pháp liều lĩnh. Nếu Cato xông đến đây ngay lúc này, tôi sẽ không chạy biến đi, mà sẽ bắn. Tôi nhận thấy tôi đang thực sự tưởng tượng ra khoảnh khắc đó với cảm giác thích thú.
Nhưng trước hết, tôi phải lấy lại sức lực cho cơ thể mình. Tôi lại bị mất nước nghiêm trọng và lượng nước dự trữ của tôi đang ít đến mức báo động. Chút trọng lượng mà tôi đã tăng lên bằng cách nhồi nhét thức ăn trong thời gian chuẩn bị ở Capitol đã ra đi cùng với vài pound nữa. Xương hông và xương sườn của tôi đã nhô lên hơn những gì tôi nhớ về chúng trong những tháng tồi tệ sau cái chết của cha tôi. Và còn những vết thương mà tôi phải chiến đấu với chúng – các vết bỏng, vết cắt, vết thâm tím do đập vào cây, và ba vết chích của ong tracker jacker, tất cả đều đau đớn, sưng tấy như trước. Tôi dùng thuốc mỡ bôi lên vết bỏng, và cũng thử chấm một ít vào vết ong đốt, nhưng nó không có tác dụng với chúng. Mẹ tôi biết một cách để chữa chúng, một loại lá nào đó có thể hút được chất độc ra, nhưng bà hiếm khi có lý do để dùng đến nó, và tôi thậm chí còn không nhớ được tên nó là gì nữa là hình dáng của nó.
Nước trước, tôi nghĩ. Bây giờ mày có thể săn bắn dọc đường rồi. Thật dễ dàng nhận ra phương hướng mà từ đó tôi đã đến đây dựa vào dấu vết ngả nghiêng của cây lá do cơ thể chao đảo tôi gây ra khi len qua chúng. Vì vậy tôi đi về hướng khác, hi vọng kẻ thù của mình vẫn đắm chìm trong thế giới kỳ quái của nọc độc tracker jacker tạo ra.
Tôi không thể di chuyển quá nhanh, các khớp xương của tôi từ chối bất kỳ loại vận động đột ngột nào. Nhưng tôi thiết lập một cách đi chậm của thợ săn mà tôi vẫn thường sử dụng khi lần theo dấu vết các con thú. Trong vòng vài phút, tôi phát hiện ra một con thỏ và giết được con thú đầu tiên bằng cung tên. Nó không phải phát bắn trơn tru vào mắt như mọi khi, nhưng tôi sẽ chấp nhận nó. Sau khoảng một tiếng đồng hồ, tôi tìm thấy một dòng suối, nông nhưng rộng và thừa đủ cho nhu cầu của tôi. Mặt trời vẫn nóng bức và gay gắt, nên trong lúc đợi nước uống của tôi được lọc sạch, tôi cởi quần áo, chỉ còn mặc đồ lót và lội xuống dòng nước êm dịu. Tôi bẩn thỉu từ đầu tới chân, tôi thử kì cọ mình nhưng rốt cuộc chỉ nằm im trong nước một vài phút để nước làm trôi sạch các vết nhọ nhem, máu và những chỗ da đang bắt đầu tróc ra khỏi các vết bỏng. Sau khi giũ quần áo và phơi chúng lên các bụi cây cho khô, tôi ngồi bên bờ suối đắm mình trong ánh nắng mặt trời một lát, gỡ mái tóc rối của mình bằng các ngón tay. Tôi thấy thèm ăn trở lại và ăn một cái bánh với một miếng thịt bò. Tôi dùng một nhúm rêu để gột sạch vết máu ra khỏi những vũ khí màu bạc của mình.
Khi đã sạch sẽ, tôi lại bôi thuốc cho vết bỏng, tết lại tóc, và mặc lại bộ quần áo ẩm ướt, biết rằng mặt trời sẽ nhanh chóng sấy khô chúng. Đi dọc theo dòng suối về phía nguồn của nó có vẻ là hành động khôn ngoan nhất. Lúc này tôi đang đi lên đồi, điều mà tôi thích hơn, với một nguồn nước sạch không chỉ cho tôi mà có lẽ còn cho các con thú nữa. Tôi dễ dàng nhận ra một con chim lạ mà chắc phải là một dạng nào đó thuộc loài gà rừng. Dù sao đối với tôi, trông nó có vẻ là ăn được. Vào lúc chiều muộn, tôi quyết định nhóm một đống lửa nhỏ để nướng thịt, cá rằng trời nhá nhem tối sẽ giúp tôi che dấu khói và tôi có thể dập tắt lửa khi đêm xuống. Tôi làm sạch con thú, xem xét kĩ càng hơn đối với con chim, nhưng không có dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm nào về nó. Sau khi nhổ lông, nó không to hơn một con gà, nhưng nó béo tròn và chắc nịch. Tôi vừa mới đặt miếng đầu tiên lên than khi tôi nghe thấy tiếng gãy của cành cây nhỏ.