» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:02 01/08/2013
» Lượt xem: 7604
Theo ý kiến của Rue, chúng tôi lấy ra tất cả thực phẩm để lên kế hoạch cho thời gian tới. Cô bé đã nhìn thấy hầu hết thức ăn của tôi, nhưng tôi cho thêm hai chiếc bánh quy và mấy miếng thịt bò cuối cùng vào đống thức ăn đó. Cô bé thu thập được hẳn một đống củ rễ, hạt, rau xanh, và thậm chí cả dâu rừng.
Tôi vân vê một quả dâu lạ mắt trong các ngón tay mình. “Em chắc là nó an toàn chứ?”
“Ồ, vâng, chúng em có loại dâu này ở quê nhà mà. Em đã ăn chúng nhiều ngày nay rồi,” cô bé nói, ném một vài quả vào miệng. Tôi dè dặt cắn một quả, và vị nó cũng ngon như những quả dâu mâm xôi của chúng tôi. Nhận Rue làm đồng minh có vẻ là lựa chọn tốt hơn bao giờ hết. Chúng tôi phân chia số thực phẩm của mình, để trong trường hợp chúng tôi tách ra, cả hai chúng tôi sẽ vẫn có thể duy trì được vài ngày. Ngoài thực phẩm, Rue có một túi da đựng nước nhỏ, một súng cao su tự chế, và có thêm một đôi tất. Cô bé cũng có một mảnh đá sắc dùng để làm dao. “Em biết nó không nhiều lắm,” cô bé nói có vẻ xấu hổ, “nhưng em phải nhanh chóng rời khỏi Cornucopia.”
“Em đã làm đúng,” tôi nói. Khi tôi bày đồ đạc của mình ra, cô bé há hốc miệng một chút khi nhìn thấy cặp kính râm của tôi.
“Làm thế nào chị có được chúng vậy?” em hỏi.
“Trong ba lô của chị. Cho đến giờ thì chúng vẫn không có công dụng gì. Chúng không ngăn được ánh mặt trời và chúng còn làm cản trở thị lực,” tôi nói với một cái nhún vai.
“Chúng không phải kính râm, chúng là kính dùng ban đêm,” Rue kêu lên. “Đôi lúc, khi chúng em phải thu hoạch suốt đêm, người ta phát vài đôi kính này cho những người phải trèo lên cây cao nhất. Những chỗ mà ánh đuốc không thể chiếu sáng tới được. Một lần, một bạn nam tên Martin đã cố gắng giữ lại đôi kính của mình. Giấu nó trong quần cậu ấy. Họ đã giết cậu ấy khi phát hiện ra.”
“Họ đã giết một cậu bé chỉ vì lấy cái này ư?” tôi kêu lên.
“Vâng, và tất cả mọi người đều biết cậu ấy không gây nguy hiểm gì. Martin có vấn đề về đầu óc. Ý em là, cậu ấy vẫn hành động giống như một đứa trẻ ba tuổi. Cậu ấy chỉ muốn chiếc kính đó để chơi,” Rue kể.
Nghe điều này khiến tôi cảm thấy Đặc khu 12 có vẻ là một thiên đường an toàn. Tất nhiên, người ta vẫn luôn bất ngờ đổ gục vì đói, nhưng tôi không thể tưởng tượng được những Người giữ trị an lại đi giết một đứa trẻ đầu óc đơn giản. Có một cô gái nhỏ, một trong những đứa cháu của bà Greasy Sae, thường đi lang thang quanh Hob. Cô bé đó đầu óc không tốt, nhưng cô bé được đối xử như một loại thú nuôi, người ta ném cho cô bé những đồ thừa hoặc đồ vứt đi.
“Vậy cái kính này có công dụng thế nào?” tôi hỏi Rue, cầm lấy chiếc kính.
“Chúng giúp chị nhìn được trong bóng tối,” Rue đáp. “Hãy thử chúng tối nay, khi mặt trời lặn.”
Tôi đưa Rue một ít diêm và cô bé thì đảm bảo rằng tôi có một đống lá trong trường hợp vết ong đốt của tôi lại nhức nhối. Chúng tôi dập lửa và hướng về đầu nguồn suối cho đến khi gần như màn đêm đã buông xuống.
“Em ngủ ở đâu?” tôi hỏi cô bé. “Ở trên cây à?” Em gật đầu. “Chỉ với chiếc áo khoác của em thôi à?”
Rue giơ lên đôi tất thừa ra của mình. “Em có cái này để đeo vào tay.”
Tôi nghĩ về những đêm lạnh lẽo ở đây. “Em có thể dùng chung túi ngủ với chị nếu em muốn. Cả hai chúng ta dễ dàng vừa trong đó.” Khuôn mặt cô bé sáng bừng lên. Tôi có thể nói rằng điều nảy còn hơn những gì cô bé mong đợi.
Chúng tôi chọn một cái chạc cây cao và nghỉ đêm ở đó ngay khi bài quốc ca bắt đầu vang