» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8320
Tôi nằm sấp bụng bên mép khe nước một lúc lâu, đu đưa hai tay trong nước, xem xét những ngọn lửa nhỏ trên móng tay mà đang bắt đầu tróc ra. Tốt. Tôi đã có đủ lửa cho cả cuộc đời rồi.
Tôi rửa hết máu và tro trên mặt. Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những gì tôi biết về các vết bỏng. Chúng là những loại thương tích phổ biến ở Seam nơi chúng tôi nấu ăn và sửa ấm ngôi nhà của mình bằng than đá. Rồi cả những vụ tai nạn hầm mỏ nữa… Một lần có một gia đình đã đem đến một người đàn ông trẻ đã bất tỉnh cầu xin mẹ tôi cứu giúp. Vị bác sĩ của đặc khu, người chịu trách nhiệm chữa trị cho các thợ mỏ đã từ chối điều trị và yêu cầu gia đình đó đưa anh ta về nhà để chết. Nhưng họ không chấp nhận điều này. Anh ta nằm trên chiếc bàn trong nhà bếp của chúng tôi, không còn nhận thức được. Tôi nhìn thoáng qua vết thương trên đùi anh ta trước khi chạy khỏi nhà, bị hở miệng to, thịt bị cháy thành than, vết bỏng sâu đến tận xương. Tôi vào rừng và đi săn cả ngày hôm đó, bị ám ảnh bởi chiếc chân kinh khủng đó và các ký ức về cái chết của cha tôi. Điều buồn cười là Prim, cô bé mà sợ ngay cả cái bóng của chính mình, lại ở lại và giúp mẹ tôi. Mẹ tôi nói rằng những người chữa bệnh là do bẩm sinh, chứ không phải được tạo ra. Họ đã làm hết sức, nhưng người đàn ông vẫn chết, giống như người bác sĩ đã nói.
Chân tôi đang cần được chăm sóc, nhưng tôi vẫn chưa thể nhìn tới nó. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó cũng tệ như vết thương của người đàn ông đó và tôi có thể nhìn thấy được cả xương của mình? Sau đó tôi nhớ ra mẹ tôi đã nói rằng nếu vết bỏng quá nặng, nạn nhân thậm chí có thể không cảm thấy đau bởi các dây thần kinh đã bị phá hủy. Được cổ vũ bởi điều đó, tôi ngồi dậy và nâng chân ra trước mặt.
Tôi gần như xỉu đi khi nhìn thấy bắp chân mình. Thịt đỏ au bên dưới vết bỏng phồng giộp lên. Tôi bắt mình phải hít thở chậm và sâu, cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng các máy quay đang chĩa thẳng vào mặt mình. Tôi không được tỏ ra yếu đuối trước vết thương này. Không được nếu tôi muốn được giúp đỡ. Đáng thương không đem lại cho bạn sự trợ giúp. Khâm phục trước ý chí không chịu thua của bạn sẽ có tác dụng hơn. Tôi cắt phần còn lại của chiếc quần trên cẳng chăn đến tận đầu gối và kiểm tra vết thương kĩ hơn. Vùng bị bỏng to khoảng bằng bàn tay tôi. Không có chỗ da nào bị cháy đen. Tôi nghĩ nó không quá tệ để nhúng nước. Thận trọng tôi duỗi chân xuống khe nước, gác gót chiếc bốt lên một tảng đã để chiếc bốt da không bị ướt sũng, và thở dài vì việc này giúp giảm đau một chút. Tôi biết chắc rằng phải có thảo dược, chỉ cần tôi có thể tìm ra chúng, sẽ giúp vết thương liền nhanh hơn, nhưng tôi không thể hoàn toàn nhớ ra chúng. Nước và thời gian có lẽ là tất cả những gì tôi có để xoay xở.
Tôi có nên tiếp tục di chuyển không? Khói đang dần tan nhưng vẫn còn quá dày đặc để không ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu tôi tiếp tục tránh xa đám cháy, liệu tôi có không tiến thẳng vào kho vũ khí của những kẻ Chuyên nghiệp hay không? Bên cạnh đó, mỗi khi tôi nhấc chân ra khỏi nước, cơn đau lại trỗi dậy mãnh liệt khiến tôi lại phải nhúng nó trở lại. Hai bàn tay tôi đã hơi bớt nhức nhối. Chúng có thể chịu được những khoảng thời gian ngắn nhấc ra khỏi khe nước. Cho nên tôi chậm rãi sắp xếp lại đồ đạc. Đầu tiên tôi lấy nước ở cái khe cho vào đầy bình, xử lý nó, và khi đợi đủ thời gian trôi qua, tôi bắt đầu bổ sung nước lại cho cơ thể mình. Sau một lúc, tôi tự ép mình nhấm nháp một chiếc bánh quy, giúp ổn định cái dạ dày. Tôi cuộn chiếc túi ngủ lại. Ngoại trừ vài vết đen, nó gần như không bị hư hại gì. Chiếc áo khoác của tôi thì lại là vấn đề khác. Cháy xém và khét lẹt, ít nhất khoảng một foot (30,48cm) ở sau lưng không sửa chữa được. Tôi cắt bỏ phần hư hại và chỉ còn lại một miếng vải mà che được đến hết các xương sườn của tôi. Nhưng chiếc mũ trùm đầu vẫn còn nguyên vẹn và nó tốt hơn rất nhiều so với việc không có gì để mặc.