» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8318
Các cơ bắp của tôi ngay lập tức phản ứng, chỉ có điều lần này không đủ nhanh. Quả cầu lửa đập xuống mặt đất ngay cạnh tôi, nhưng là sau khi nó sượt qua bắp chân tôi. Nhìn ống quần bén lửa làm tôi kinh hoàng. Tôi xoay người và vội vàng lùi ra sau bằng tay và bàn chân, la hét, cố gắng thoát khỏi nỗi kinh hoàng đó. Khi tôi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, tôi lăn đi lăn lại cái chân bị bắt lửa trên mặt đất, giúp dập tắt đi phần bị cháy tồi tệ nhất. Nhưng sau đó, không cần suy nghĩ, tôi xé đi chỗ vải còn lại bằng tay không.
Tôi ngồi trên mặt đất, cách vài yard từ chỗ đám cháy dữ dội do quả cầu lửa tạo ra. Bắp chân tôi đang nhức nhối, bàn tay tôi phủ lên vết bỏng đỏ tấy. Tôi không thể bỏ tay ra vì chân đang run dữ dội. Nếu các Nhà thiết lập Trò chơi muốn kết liễu tôi, thì đây chính là lúc thích hợp.
Tôi nghe thấy giọng của Cinna, cùng với hình ảnh của chiếc váy lộng lẫy và những viên đá quý lấp lánh. “Katniss, cô gái của lửa.” Thật là một trò đùa thú vị mà các Nhà thiết lập Trò chơi chắc đã phải tạo nên dựa vào chi tiết đó. Dường như, những bộ trang phục tuyệt đẹp của Cinna đã mang lại cách hành hạ đặc biệt này cho tôi. Tôi biết anh ấy không thể nhìn thấy trước được điều này, sẽ gây ra đau đớn cho tôi, bởi vì thật sự, tôi tin anh ấy quan tâm đến tôi. Nhưng tóm lại, có lẽ xuất hiện trong tình trạng trần như nhộng trên chiếc xe ngựa diễu hành đó lại an toàn hơn cho tôi.
Bây giờ thì cuộc tấn công đã kết thúc. Các Nhà thiết lập Trò chơi không muốn tôi chết. Vì vẫn chưa đến lúc. Mọi người đều biết họ có thể tiêu diệt chúng tôi trong vòng vài giây kể từ khi tiếng cồng mở màn vang lên. Trò vui thực sự của Trò chơi sinh tử là nhìn các cống phẩm giết chóc lẫn nhau. Đôi khi, họ giết một cống phẩm chỉ để nhắc nhở những người chơi rằng họ hoàn toàn có thể. Nhưng phần lớn, họ điều khiển chúng tôi phải đương đầu với nhau trực diện. Điều đó có nghĩa là, nếu tôi không còn bị lửa tấn công thì ít nhất cũng phải có một cống phẩm khác đang ở rất gần.
Tôi sẽ kéo lê mình lên một cái cây và ẩn nấp ngay nếu tôi có thể, nhưng khói vẫn còn dày đặc đủ để giết chết tôi. Tôi cố gắng đứng lên và bắt đầu khập khiễng đi khỏi bức tường lửa đang làm sáng cả bầu trời. Nó dường như không đuổi theo tôi nữa, ngoại trừ những đám khói đen xì khét lẹt của nó.
Một ánh sáng khác, ánh sáng ban ngày, bắt đầu nhẹ nhàng bừng lên. Những đám khói cuộn lên trong ánh nắng ban mai. Tầm nhìn của tôi rất hạn chế. Hình như tôi chỉ có thể nhìn xa được mười lăm yard (1 yard = 0.914 m) theo bất cứ hướng nào. Bất cứ cống phẩm nào cũng có thể dễ dàng ẩn nấp ở đây khiến tôi không thể nhìn thấy. Tôi nên rút con dao ra để đề phòng, nhưng tôi lo ngại về khả năng tôi có thể giữ được nó lâu. Sự đau đớn ở bàn tay tôi không thấm vào đâu so với cơn đau ở bắp chân. Tôi ghét các vết bỏng, vẫn luôn ghét chúng, ngay cả một vết bỏng nhỏ từ việc lôi khay bánh mì ra khỏi lò. Đó là loại đau đớn tồi tệ nhất đối với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ bị những vết bỏng nào như thế này.
Tôi quá mệt đến nỗi thậm chí tôi không nhận ra mình lội xuống một khe nước cho đến khi tôi ngập mắt cá chân. Đó là một khe nước suối, chảy ra từ một khe hở giữa các tảng đá và mát vô cùng. Tôi ngâm tay vào chỗ nước nông và cảm thấy đỡ đau ngay lập tức. Đây có phải là những gì mẹ tôi thường nói không? Bước đầu tiên điều trị vết bỏng là nước lạnh? Rằng nó sẽ giúp giảm nhiệt độ. Nhưng ý của bà là các vết bỏng nhỏ. Có lẽ bà sẽ đưa ra lời khuyên đó cho hai tay tôi. Nhưng còn bắp chân tôi thì sao? Mặc dù tôi không có can đảm để kiểm tra nó, tôi đoán rằng đó là một loại vết thương hoàn toàn khác.