» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8316
Trò chơi đã có một bước phát triển. Đám cháy là để bắt chúng tôi phải di chuyển, bây giờ khán giả sẽ được xem một vài trò vui thực sự. Khi tôi nghe thấy tiếng xì xì, tôi nằm sấp xuống đất, không có cả thời gian để nhìn. Quả cầu lửa đập vào cái cây bên trái tôi, nhấn chìm nó trong lửa. Vẫn nằm im là chết. Tôi vừa kịp đứng lên trước khi quả cầu thứ ba đập xuống đất ngay chỗ tôi vừa nằm, tạo nên một cột lửa đằng sau tôi. Lúc này thời gian không còn ý nghĩa khi tôi điên cuồng cố gắng chạy để né tránh các đợt tấn công. Tôi không thể nhìn ra những quả cầu lửa được bắn ra từ đâu, nhưng nó không phải là một chiếc trực thăng. Các góc độ không đủ xa. Có thể cả khoảng rừng này được trang bị những máy phóng lửa chuẩn xác mà được giấu ở những cây cối hoặc các tảng đá. Ở đâu đó, trong những căn phòng sạch sẽ, mát lạnh, một Nhà thiết lập Trò chơi đang ngồi trước một bảng điều khiển, ngón tay đặt trên các nút bấm mà có thể kết thúc cuộc sống của tôi trong vòng một giây. Tất cả việc cần phải làm là một cú bắn trực tiếp.
Bất kể kế hoạch mơ hồ nào tôi đang ấp ủ về việc quay lại chiếc ao của mình đều bị xóa sạch khỏi đầu tôi, khi tôi chạy ngoằn nghoèo và nhảy lên, ngụp xuống để tránh những quả cầu lửa. Mỗi quả chỉ to bằng một quả táo nhưng chứa sức sát thương dữ dội nếu bị chạm phải. Mọi giác quan của tôi đều phải hoạt động hết công suất khi nhu cầu sinh tồn được đặt lên hàng đầu. Không có thời gian để xem xét liệu hướng đi của tôi có đúng không. Khi có tiếng xuỵt, tôi phải hành động ngay hoặc chết.
Dù sao có nguyên nhân nào đó bắt tôi tiếp tục phải tiến về phía trước. Cả cuộc đời xem Trò chơi sinh tử cho tôi biết rằng một số khu vực nhất định trong đấu trường được thiết kế cho một số loại hình tấn công nào đó. Và rằng nếu tôi có thể thoát khỏi khu vực này, tôi có thể ra ngoài tầm bắn của các máy phóng lửa. Tôi cũng có thể rơi thẳng vào một cái hố đầy những con rắn vipe, nhưng lúc này tôi chẳng thể lo lắng về điều đó được.
Tôi không biết mình phải trườn, bò cũng như chạy lắt léo để tránh những quả cầu lửa trong bao lâu nhưng các đợt tấn công cuối cùng cũng bắt đầu giảm đi. Thật là tốt bởi tôi lại bắt đầu nôn ọe. Lần này chỉ có axit từ dạ dày làm rát cổ họng tôi và trào lên cả mũi nữa. Tôi buộc phải dừng lại khi cả người tôi co gập lại, cố gắng giải thoát khỏi các chất độc mà tôi hít phải trong suốt đợt tấn công. Tôi chờ đợi tiếng xì xì tiếp theo, dấu hiệu tiếp theo của các quả cầu lửa. Nó không xuất hiện. Ảnh hưởng của trận nôn mửa đã ép đôi mắt nhức nhối của tôi ứa nước mắt. Quần áo tôi ướt sũng mồ hôi. Không hiểu sao qua mùi khói và chất nôn mửa, tôi lại ngửi thấy mùi khét của tóc bị cháy. Tay tôi dò dẫm bím tóc của mình và phát hiện ra một quả cầu lửa đã đốt mất ít nhất là sáu inch (1 in = 2.54 cm). Món tóc bị cháy đen vỡ vụn trong các ngón tay tôi. Tôi nhìn chúng chằm chằm, bị thôi miên trước sự chuyển đổi, thì những âm thanh xì xì lại bắt đầu.